Trở Về Nơi Tình Yêu Bắt Đầu

Chương 35 - Chương 8.2

/41


Ngày hôm sau, lúc thức giấc Thư Hoàn không thấy Hoắc Vĩnh Ninh ở trong phòng.

Cô nóng nảy chạy ngay xuống giường thì thấy anh đi từ ngoài vào phòng với tinh thần sảng khoái.

- Ăn sáng đi, xe đang đợi bên ngoài rồi. – Anh đứng sau nhìn chằm chằm cô đánh răng rửa mặt: - Hôm nay đẹp trời lắm!

- Đi đâu ạ? – Miệng ngậm bàn chải đánh răng, Thư Hoàn ậm ừ hỏi.

- Shigatse chứ còn đâu nữa… - Hoắc Vĩnh Ninh có vẻ ngạc nhiên: - Tối qua em chẳng bảo muốn đến đấy còn gì?

- Em nói thế á? – Thư Hoàn cũng rất ngạc nhiên, cô nhớ láng máng trước khi ngủ say mình có nói một câu gì đó.

- Anh khỏe hẳn chưa?

Anh nhìn cô chằm chằm rồi bỗng mỉm cười mờ ám:

- Khỏe lắm rồi, muốn làm gì cũng được hết!

Thế là cô vừa quay lại đã bị anh hôn môi, cuối cùng chỉ khi hai đôi môi dính đầy bọt kem đánh răng và đạp hỏng cả ga giường hai người mới chịu dừng lại.

Khách sạn liên hệ giúp họ một chiếc xe việt dã, người lái xe là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, dân tộc Tạng. Vì sống ở miền nhiều tia tử ngoại như cao nguyên nên da ông ta vừa đen vừa đỏ, tiếng phổ thông không thông thạo và chuẩn mực lắm nhưng lại rất nhiệt tình giới thiệu thắng cảnh trên dọc đường đi.

Từ Lhasa đến Shigatse, xe băng qua núi Cương Ba Lạp, hồ Cách Dương, đường đi gập ghềnh mà lại bị hạn chế tốc độ nên chiều mới tới nơi.

Mùa này tiết trời tối nhanh, chỉ một thoáng đã không còn thấy mặt trời đâu nữa, và cũng là lúc cảm thấy gió thổi lạnh buốt.

Tài xế đã quen với tuyến đường này nên dù đang đi trên con đường núi quanh co khúc khuỷu, ông ta vẫn tiếp tục lái xe với tốc độ vừa phải.

Cờ phong mã sặc sỡ sắc màu bay phần phật trong gió. Bác tài dừng xe rồi quay lại nói với họ:

- Đến đường vào núi Cương Ba Lạp rồi, hai người có muốn xuống chụp ảnh không?

Thư Hoàn liền mở cửa xe rồi chạy vù xuống, Hoắc Vĩnh Ninh không kịp gọi cô lại để đeo thêm khăn quàng cổ. Nhìn bóng dáng chạy nhảy hiếu động của cô, bác tài dặn anh:

- Nhắc cô bé đừng chạy nhanh quá, ở đây cao hơn năm nghìn mét so với mực nước biển, dễ bị khó thở lắm.

Hoắc Vĩnh Ninh khoác thêm áo rồi sải bước đuổi theo Thư Hoàn, thực ra tầm nhìn xa hôm nay khá hạn chế, nhìn ra ngoài chỉ thấy bầu trời âm u tăm tối, cô lại đứng ở chỗ cao như vậy, như thể chỉ cần một cơn gió cũng có thể cuốn đi mất. Hoắc Vĩnh Ninh đứng ngược chiều gió gọi cô:

- Quay lại quàng khăn vào đã.

Thư Hoàn vui vẻ chui ra từ dải cờ phong mã bên dưới đến đứng trước mặt anh rồi ngoan ngoãn để anh quàng khăn cho mình, xong việc, cô nhìn anh bằng ánh mắt sống động:

- Đẹp không?

Anh vừa khen đẹp, cô lại chạy về chỗ ban nãy tạo dáng cho anh chụp ảnh.

Cả hai đều lười nên không ai mang máy ảnh, anh cầm di động chụp ảnh cho Thư Hoàn.

Thực ra gió mạnh đến mức ngay cả anh cũng đứng không vững, chứ chẳng nói đến việc điều chỉnh để chọn góc ảnh đẹp. Thư Hoàn đứng trên gò đất cao vẫy tay với anh, đợi anh đến chỗ mình, cô chỉ vào khe núi xa xa, nói:

- Mình qua bên đó xem đi.

Dù đã không còn bị phản ứng cao nguyên như hôm qua nhưng từng bước đi đối với Hoắc Vĩnh Ninh vẫn phải rất cố gắng, vậy mà Thư Hoàn thì lại sôi nổi vô cùng.

Cô vẫn đi trước anh khoảng mười bước, sau khi đi đến khe núi cách đó khoảng vài trăm mét, ở độ cao hơn 5000m so với mực nước biển, dưới chân là đường núi hùng vĩ uốn lượn khiến con người có cảm giác thật quá nhỏ nhoi.

Tóc bị gió thổi tung bay, đột nhiên có cảm giác lạnh toát trên trán, cô nheo mắt lại nhìn, không ngờ có tuyết rơi.

Gió vù vù thổi tung những bông tuyết. Khi Hoắc Vĩnh Ninh đến bên cạnh, cô níu chặt lấy cánh tay anh rồi chầm chậm ngồi xổm xuống, sau đó lại ngẩng lên nhìn anh bằng ánh mắt bất lực.

Cơn đau đầu ập đến hoàn toàn bất ngờ như có ai đó rút hết tất cả không khí quanh đây, chỉ để lại một chút, ít đến đáng thương, khiến cô phải há to miệng để thở vào, bông tuyết rơi lả tả trước mặt biến thành trăng sao, cô không thể đứng vững được nữa.

- Phản ứng cao nguyên phải không? – Hoắc Vĩnh Ninh vừa giận vừa buồn cười ngồi xổm xuống trước mặt cô: - Cao thế này mà em cũng dám chạy nhảy, đáng đời chưa?

Môi cô đột nhiên tím tái giống hệt như môi anh hôm qua. Thư Hoàn không cười nổi nữa, vội kéo khăn quàng cổ ra để thở hổn hển.

- Để anh cõng em xuống dưới. – Hoắc Vĩnh Ninh thở dài rồi cúi xuống để cô trèo lên lưng mình.

- Không cần, em ngồi một lúc là ổn thôi. – Trước mắt cô vẫn là một màu đen kịt nhưng lại cứng đầu không chịu leo lên lưng anh, cứ thế đặt mông ngồi phịch xuống đất nhắm mắt há miệng thở phì phò.

Anh im lặng nhìn cô, khăn quàng cổ màu xanh lam đậm càng làm khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt hơn, lông mi đen như lông chim, mỗi luồng khí thở ra đều lộ rõ sự kiên cường. Gió tuyết ngày càng thổi mạnh hơn, anh đột nhiên thấy giận vô cùng, giơ tay bóp chặt cằm cô, bắt Thư Hoàn phải mở to mắt:

- Thư Hoàn, sao lúc khó chịu em lại không thể ỷ lại vào anh chứ?!

Dường như cô rất ngỡ ngàng nên cứ trợn mắt nhìn anh thật lâu, muốn cãi lại nhưng cuối cùng chẳng thể nói được gì, đành chống gối đứng dậy bò lên lưng anh.

Anh xốc cô lên lưng rồi chầm chậm đi xuống dưới.

Không khí có vẻ căng thẳng.

Hoa tuyết trôi vào mắt, Hoắc Vĩnh Ninh lạnh giọng nói:

- Lau mắt giúp anh đi.

Cô ngẩn ngơ ờ một tiếng rồi đưa tay ra, nhẹ nhàng phủ lên mắt anh.

Lúc cô thu tay về anh lại ngẩng lên, đôi môi mỏng chạm nhẹ vào lòng bàn tay cô, hơi thở ấm áp xẹt qua vừa ngứa vừa tê.

- Lúc không hiểu được lòng em, anh cũng thấy lo sợ! – Anh đột nhiên nói: - Thư Hoàn, lần sau đừng như vậy nữa.

Bất giác, cô vòng cả hai tay ôm lấy cổ anh rồi ngày càng siết chặt hơn, nước mắt lặng lẽ chảy khắp mặt rồi rơi xuống sau gáy anh… Lý do tại sao lại khóc, cô thực sự không nghĩ ra mà chỉ cảm thấy xấu hổ, dùng tay chùi mắt rồi nói:

- Em chỉ… khó thở quá thôi mà.

Đường núi cao hơn 5000m, hơi thở của anh ngày một nặng nề nhưng lại không thể nhịn được cười.

Anh dừng bước, đặt cô ngồi vững trên bậc thang, Hoắc Vĩnh Ninh chau mày rồi cố tình chuyển đề tài:

- Em nên giảm cân đi.

- Em không nặng tí nào! – Thư Hoàn lau nước mắt cãi lại.

Anh không nhịn được mà bật cười thành tiếng nhưng vẫn cảm thấy cô nặng thật, nhìn con đường dài mấy trăm mét, anh mới đi chưa được một nửa mà đã sắp chịu hết nổi, trái tim vội vàng đưa máu đến nuôi dưỡng cả tứ chi nhưng từng bước đi vẫn thật khó khăn.

Nhưng anh thà dừng lại nghỉ dọc đường chứ không muốn buông cô ra, bèn nói:

- Thế thì hãy nói mấy câu xuôi tai đi, cõng em mệt thật!

Thư Hoàn ngẫm nghĩ rồi thì thào vào tai anh:

- Nói em thích anh được không?

Anh mỉm cười:

- Thêm mấy lần nữa.

Chiếc xe việt dã dừng ở bên kia đường, vừa nhìn thấy họ trong bộ dạng này, tài xế vội chạy đến đưa cho mỗi người một bình dưỡng khí.

Thư Hoàn đeo bình dưỡng khí lên rồi ra sức hít thật sâu, ngay lập tức máu trong người lưu thông bình thường, cô nhảy xuống khỏi lưng Hoắc Vĩnh Ninh, mỉm cười nói với bác tài:

- Cháu cảm ơn!

Xe bật điều hòa sưởi ấm, bác tài vừa thông báo đường tuyết khó đi vừa lái xe với tốc độ chậm hơn.

Vừa mệt vừa khó thở, Thư Hoàn ngả vào vai Hoắc Vĩnh Ninh rồi ngủ chập chờn.

Đến khi Thư Hoàn mở mắt, cô mới nhận ra xe đang dừng. Lúc này họ đã đi hết con đường núi nhưng con đường phía trước có vẻ rất khó đi, áo khoác của Hoắc Vĩnh Ninh đang khoác hờ trên người cô. Cô mở mắt nhìn xung quanh với vẻ ngơ ngác:

- Bị kẹt xe à?

Bác tài từ bên ngoài ngồi vào trong xe, lúc ông ta mở cửa, luồng gió lạnh theo đó thổi vào trong:

- Đằng trước có một vụ lật xe bus du lịch, đang xử lý tình hình.

Sắc mặt Thư Hoàn rất tệ, không biết có phải cô đã bị cảm lạnh hay không mà cứ nhìn mãi ra ngoài bằng ánh mắt mệt mỏi rồi khẽ hỏi:

- Vậy hôm nay có thể đến Shigatse được không ạ?

- Được chứ! – Bác tài trả lời rất nhanh: - Con đường này thường xuyên xảy ra tai nạn, khi nào xe tải đến đây là lại thông thoáng ngay.

Trong gió tuyết vẫn có thể nghe thấy tiếng còi hú của xe cứu thương, Thư Hoàn nắm chặt tay Hoắc Vĩnh Ninh:

- Lật xe đằng kia… có người chết không?

Bác tài còn chưa kịp trả lời thì đã có ai đó chạy tới gõ vào cửa xe, sau khi nói một tràng dài bằng tiếng địa phương, bác tài khoác áo dạ rồi chạy xuống.

- Hơn nửa số người trên xe bus đã thiệt mạng… Bên đó thiếu người quá, tôi ra xem có giúp được gì không. – Bác tài nói: - Cô cậu cứ ngồi đây chờ, khoảng hơn 1 tiếng nữa là đi được.

Bây giờ không phải mùa du lịch nên cũng chỉ có một hai chục chiếc xe bị tắc lại ở phía sau mà thôi. Hoắc Vĩnh Ninh cũng khoác vội áo vào rồi nói:

- Anh cũng xuống xem sao. – Rồi cúi xuống nhìn bàn tay nắm chặt không chịu buông ra của cô, khẽ an ủi: - Đừng sợ, anh sẽ nhanh chóng trở lại.

Cô chầm chậm thả tay anh ra, ngước lên nói với Hoắc Vĩnh Ninh:

- Em cũng muốn xuống hít thở.

- Đừng ra ngoài. – Anh nghiêm giọng nói rồi hạ cửa kính xe xuống hoàn toàn: - Ngồi im trong xe, đừng đi lung tung.

Một mình cô cuộn tròn trên hàng ghế phía sau, không biết do lạnh hay khó chịu trong người, cơ thể Thư Hoàn run lẩy bẩy. Cô run rẩy lấy hộp phấn trang điểm ra soi thì thấy một khuôn mặt trắng bệch như ma quỷ xuất hiện trong gương.

Hình như tuyết bên ngoài đã ngừng rơi nhưng tiếng gió vẫn rít gào rùng rợn như tiếng mãnh thú gào rú. Chẳng biết phải bao lâu sau Hoắc Vĩnh Ninh và bác tài mới trở lại nhưng họ không vội vào xe ngay mà cùng đi về phía sau xe mở cốp lấy bình nước khoáng, hai người giúp nhau rửa vết máu lấm tấm trên tay.

Lúc ngồi xuống cạnh Thư Hoàn, sắc mặt Hoắc Vĩnh Ninh rất nặng nề.

Chẳng biết có phải vì quá nhạy cảm hay không, nhưng cô rõ ràng ngửi thấy mùi máu tanh thấp thoáng đâu đó.

Bác tài vẫn luôn miệng than thở về tình hình thê thảm bên đó, đột nhiên Thư Hoàn không nhịn được cơn buồn nôn trong cổ họng, cô vội vàng mở cửa xe rồi vịn tay lên thân cây mà nôn khan.

Thực ra bữa trưa cô vẫn chưa ăn gì nên cuối cùng cũng chỉ nôn ra mật xanh mật vàng, tuy nhiên lại không thể ngừng nôn được.

Hoắc Vĩnh Ninh ôm hai vai cô, anh đứng đầu ngọn gió chắn gió cho Thư Hoàn rồi đưa khăn và nước súc miệng cho cô.

Thư Hoàn từ từ đứng thẳng dậy, sắc trời dần tối, ánh đèn trước sau hòa vào làm một. Cô đang định nói không sao thì nhìn thấy ánh mắt sáng rực của Hoắc Vĩnh Ninh, anh ôm nhẹ cô, khẽ hỏi:

- Có phải tháng này em bị muộn không?

Cô vẫn chưa hiểu ra, câu “gì cơ” vừa bật khỏi miệng thì mới giật mình hiểu ý anh. Thư Hoàn đỏ mặt, kinh nguyệt tháng này của cô đã đến muộn hơn nửa tháng, nhưng cô chỉ cho rằng đó là vì thời gian này bản thân đã phải chịu quá nhiều áp lực chứ không nghĩ đến khả năng nào khác.

- Đúng không? – Anh gặng hỏi thêm.

Cô gượng gạo gật đầu, nhưng vẫn chưa dám tin:

- Em nghĩ không phải vậy đâu…

Ánh mắt anh nhìn cô lúc này vừa dịu dàng, vừa vui mừng nhưng cũng có chút giận hờn, chỉ hận không thể khắc cô vào trái tim mình. Môi anh cong vút:

- Thư Hoàn! Nếu có thật em cứ chờ đấy!

Nhưng chờ gì chứ?

Anh ngẫm nghĩ rất lâu nhưng vẫn chưa tìm ra lý do.

Mắng cô tùy tiện chạy đến Tây Tạng ư? Nhưng rõ ràng chính anh cũng dung túng cô, đến nỗi còn chạy theo cô đến đây mà.

Hay mắng cô không biết quan tâm đến bản thân, đến cả việc mình có thai cũng không biết?

Nhưng bây giờ anh đang vui đến sắp phát điên, không sao làm mặt lạnh được nữa. Anh thảng thốt một lúc rồi vội vàng đẩy cô lên xe, ân cần nói:

- Em mà bị cảm thì biết tay anh!

Rõ ràng nhận ra tâm trạng phấn khởi của anh lúc này, đường chẻ dọc cằm càng sâu hơn, mặt mày hớn hở, nụ cười tươi rói làm nhăn cả khóe mắt, cứ nắm chặt tay Thư Hoàn nhất quyết không chịu buông. Thư Hoàn cúi xuống nhìn bụng mình, trực giác mách bảo thực ra cô không mang thai, nhưng trong bầu không khí kín mít lúc này, cô không sao mở miệng nói gì được.

Bác tài xuống xe hút thuốc rồi tiện thể đi thám thính tình hình phía trước.

Cô khéo léo rút tay ra rồi hắng giọng nói:

- Hoắc Vĩnh Ninh, chu kỳ kinh nguyệt của em thường xuyên không đều đặn.

Anh thản nhiên nhìn cô:

- Anh biết, sau này phải tìm một bác sĩ chữa trị cho em mới được.

- Vì thế anh không cần mừng sớm quá đâu. – Cô cười khổ: - Vừa nãy em chỉ thấy hơi bị say xe thôi.

Anh ừm một tiếng rồi kéo cô vào lòng mình:

- Anh có nói chắc chắn 100% đâu. – Ngập ngừng giây lát, Hoắc Vĩnh Ninh khẽ bảo: - Tối nay đến Shigatse anh sẽ đi mua que thử, ngày mai là biết thôi.

Trước khi cô kịp lên tiếng, anh đã dùng môi chặn lại, thì thào:

- Dù không phải là thật, em cũng phải cho anh vui một lúc chứ!

Anh biết cô khó chịu trong người nên chỉ hôn nhẹ một cái rồi tách ra ngay, sau đó hướng ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tuy không nói gì nữa nhưng niềm phấn khởi không thể giấu giếm trên gương mặt.

Bác tài chạy về xe, vui vẻ nói:

- Đi được rồi.

Quả nhiên chiếc ô tô phía trước bật đèn, hàng xe dài bắt đầu tiến lên.

Lúc đi qua khu vực xảy ra tai nạn, dường như nhận ra nỗi sợ hãi đến run rẩy của Thư Hoàn, Hoắc Vĩnh Ninh đưa tay bịt kín mắt cô, khẽ bảo:

- Đừng nhìn.

Cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, vâng một tiếng.

- Cô bé đừng sợ, hai tiếng nữa là đến nơi rồi. – Bác tài vui vẻ nói: - Tôi đảm bảo cô bé sẽ đến Shagatse một cách bình an rồi lại trở về Lhasa nguyên vẹn.

Hoắc Vĩnh Ninh cười nói tiếp:

- Cô bé này to gan lắm đấy ạ!

Cô nhắm mắt ngả đầu vào vai anh, nghe cuộc đối thoại câu được câu chăng của hai người đàn ông trên xe, một lần nữa lại chìm vào giấc mộng.

Khi Thư Hoàn thức giấc, cô đã đặt chân lên mảnh đất Shagatse.

Thư Hoàn ngồi xe lâu đến mức có cảm giác gãy cả thắt lưng, đang chạy nhảy hai ba bước trong đại sảnh khách sạn thì bị một ánh mắt dữ dằn cản lại. Sau khi hoàn tất thủ tục thuê phòng một cách nhanh chóng, Hoắc Vĩnh Ninh vội xùa Thư Hoàn vào phòng rồi hối hả ra ngoài.

Phòng rất rộng rãi, mỗi phòng nhỏ đều được lắp đặt hệ thống máy sưởi nhưng Thư Hoàn vẫn thấy hơi lạnh, bèn nằm cuộn tròn trên sofa xem tv.

Đúng lúc này bản tin địa phương đang đưa tin về vụ tai nạn xe cộ chiều nay, màn ảnh lướt qua rất nhiều hình ảnh, Hoắc Vĩnh Ninh cũng xuất hiện trong số đó. Anh cùng một người nữa đang khiêng một thi thể đã được bọc bằng túi nilon, nét mặt chăm chú và nghiêm túc. Túi nilon không bọc kín được thân thể người đó, một cánh tay nạn nhân buông thõng xuống, trông rất đáng sợ.

Thảo nào anh không hề nhắc gì đến vụ tai nạn, thậm chí còn không dám cho cô xuống xem.

Nhưng có lẽ anh không biết… Từ hồi còn bé xíu, cô đã chứng kiến cảnh tượng thậm chí còn kinh khủng hơn.

Cửa mở, Hoắc Vĩnh Ninh đi từ ngoài vào với hơi lạnh bao quanh cơ thể, anh đặt hộp que thử thai lên mặt bàn rồi nghiêm túc nói:

- Sáng mai dậy kiểm tra xem sao. – Nói xong vẫn thấy chưa yên tâm, bèn do dự sửa lại: - Thôi, mai anh lại nhắc lần nữa vậy.

Cô nhìn anh mà lại thấy hơi buồn cười. Thư Hoàn ngồi bó gối, khẽ nói:

- Hoắc Vĩnh Ninh, em vừa thấy anh trên tv đấy.

- Sao cơ? – Anh vẫn chưa hiểu gì.

- Ở vụ tai nạn chiều nay, anh đã giúp họ khiêng thi thể nạn nhân. – Cô giải thích.

- Đừng sợ, anh rửa tay rồi mới ôm em mà. – Anh lãnh đạm nói tiếp: - Với lại cũng chẳng cần kiêng kị gì đâu, đời người cũng chỉ thế mà thôi, ai mà chẳng còn ngày đó.

- Vâng, em không sợ. – Cô nhắc lại lời anh rồi ngẩng lên nhìn Hoắc Vĩnh Ninh: - Hoắc Vĩnh Ninh, Niệm Niệm… sao lại qua đời vậy?

Anh không ngờ cô tự dưng lại hỏi đến chuyện của Niệm Niệm, nên rất ngạc nhiên:

- Lúc đó sức khỏe cô ấy quá suy nhược, nằm viện… rồi gặp phải hỏa hoạn, rất nhiều người cũng chết…

- Giả sử, em chỉ giả sử thôi… Giả sử có người rắp tâm hại Niệm Niệm, anh có… giúp cô ấy báo thù không? – Cô thì thào, con ngươi đen láy: - Anh có làm như vậy không?

- Em nghĩ lung tung gì thế? – Anh rướn người sang xoa đầu cô: - Năm đó Niệm Niệm còn bé xíu, trận hỏa hoạn là ngoài ý muốn, ai lại đi hại cô ấy làm gì?

- Phải, cô ấy còn bé xíu, trong trận hỏa hoạn… chắc là cô ấy sợ lắm anh nhỉ? – Cô ôm lấy cánh tay Hoắc Vĩnh Ninh, cơn run rẩy không sao kiềm chế được: - Hễ nghĩ đến cảnh tượng đó, em lại thấy buồn kinh khủng.

Hoắc Vĩnh Ninh nắm chặt tay cô rồi nằm xuống cạnh Thư Hoàn, đôi môi mỏng của anh kề sát vào thái dương cô, thủ thỉ:

- Anh biết em đang sợ hãi điều gì, em sợ con của chúng ta phải không? – Anh đưa tay xoa lên phần bụng vẫn còn bằng phẳng của cô, dịu dàng nói: - Anh sẽ bảo vệ nó, sẽ không để nó bị như Niệm Niệm.

Qua lớp áo khoác nỉ, cô vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay anh, Thư Hoàn khẽ run lên… Nếu… Nếu cô thực sự có bầu thì sao? Cô còn muốn làm chuyện đó chứ?

Nếu sau này con của cô biết được, liệu nó có hận mẹ nó không?

Suy nghĩ này bất giác làm Thư Hoàn bối rối. Giống như một con đường đã được hoạch định sẵn trong suốt hai mươi năm qua, cô đang tiến lên từng bước trên con đường đó, nhưng khi sắp đến đích, lại có người nói với cô rằng: chúng ta đi con đường khác em nhé? Đích đến của con đường kia không phải ngày tận thế lạnh lẽo mà là những ngày tháng đầy ánh sáng mặt trời, chúng ta cùng đi được không?

- … Đặt tên là Cao Nguyên nhé? – Anh phấn khởi nói: - Kỷ niệm ba mẹ phát hiện ra sự tồn tại của nó ở chốn Cao Nguyên này.

- Đó là tên cho con gái sao? – Cô chau mày nghi hoặc: - Hoắc Cao Nguyên?

Vừa nói ra mới giật mình phát hiện thì ra mình đang hùa theo luồng suy nghĩ của anh, Thư Hoàn cười khổ nhắm mắt lại rồi ép bản thân phải thức tỉnh khỏi giấc mộng đẹp đẽ đó:

- Em đã nói rồi, kinh nguyệt của em thường không đều, anh đừng vui mừng quá sớm!

- Anh cũng nói rồi, dù chỉ là nhầm lẫn cũng được, chúng ta còn nhiều thời gian mà. – Anh nghiêng người đè cô xuống dưới rồi bắt đầu hôn cô từng chút một, bắt đầu từ trán xuống dưới: - Hoàn Hoàn, chúng ta cưới nhau nhé?

Cô mở to mắt, nhìn anh đầy kinh ngạc.

- Nếu em có bầu thật, chúng ta phải tiến hành nhanh một chút! – Thấy cô không phản ứng, anh đành dùng nụ cười giấu đi sự bất an và ngại ngùng: - Nếu không có… sau này cũng phải cố gắng mà có.

Cô không nhìn vào gương mặt điển trai của anh nữa mà khép hờ mắt lại, bỗng chốc suy nghĩ đặt cược đó đả động vào tâm tưởng cô.

Vậy hãy chờ xem ông trời có ban tặng cho cô một đứa trẻ không, nếu có… cô sẽ ngừng tay.

Nét mặt cô dần trở nên dịu dàng, cô xòe tay ôm lấy anh từ phía sau, thủ thỉ:

- Hoắc Vĩnh Ninh, nếu em có con thật… Chúng ta hãy nuôi nấng nó thật tốt được không?

- Được.

- Anh sẽ mua cho nó thật nhiều váy và giày đẹp. Cả đời nó sẽ không phải nghĩ đến chuyện tiền bạc, học nghệ thuật, học văn hóa, chỉ cần nó thích, chúng ta sẽ chiều theo nó cho dù đó là những ngành học tốn kém đến nhường nào đi nữa, chúng ta sẽ chuẩn bị cho con gái thật tốt.

- Được rồi. – Anh mỉm cười hôn lên mũi cô: - Chỉ cần từ nay về sau mẹ của tiểu công chúa đừng tùy hứng như vậy nữa, thì ba của công chúa mới có thể chăm chỉ kiếm tiền nuôi cả nhà được chứ.

Cô mới nói được vài câu đã thấy mệt.

Anh kéo chăn trùm lên người cô, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô vẫn nhăn nhó, anh bất giác đưa tay ra định nhẹ nhàng vuốt ve lên những nếp nhăn đó, cuối cùng anh đặt lên mặt Thư Hoàn một nụ hôn, sự dịu dàng đong đầy lòng anh như sắp trào ra, anh nói thật khẽ như chỉ để bản thân mình nghe thấy:

- Trước kia tiểu công chúa xuất hiện, anh cũng sẽ bảo vệ em như vậy.

/41