Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 802 - Trong Thành Tô Dương (1)

/787


Tô Bằng rời khỏi thành Quy Tư Càn, một đường giục ngựa chạy về hướng Dương Ngọc quan.

Lúc hắn từ Dương Ngọc Quan đi vào thành Quy Tư Càn, không đến một ngày một đêm đã đuổi tới, có điều đó là bởi vì nóng lòng giải cứu tiền bối Tử Hà Môn bị vây hãm dưới mặt đất, nên mới chạy bán mạng như vậy, lúc trở về, Tô Bằng mang theo tâm tình thoải mái, ngược lại cũng không có gấp gáp gì.

Vì vậy, hắn thả chậm sức ngựa, thưởng thức cảnh đẹp đại mạc, đi đến gần hai ngày, mới trở lại Dương Ngọc Quan.

Ở Dương Ngọc Quan, Tô Bằng ở chỗ này nghỉ ngơi một ngày, thậm chí còn đi đến quán bán thịt dê nướng sấy mà hắn đã ăn một lần lúc mới tới kia, lần này lại ăn thêm thịt thiêu nướng bản địa mới coi là cảm thấy mỹ mãn.

Có điều Tô Bằng cũng không phải thuần túy vì nghỉ phép mà nhàn nhã, hắn là đang suy nghĩ, mình nên làm gì mới tốt.

Dương Ngọc Quan là chỗ xung yếu từ trung nguyên tiến vào Tây Vực, nếu không đi từ nơi này sẽ phải vượt qua một khu vực rất khó đi lại, một khu vực như vậy phần lớn là cát chảy, trừ phi là buôn lậu một số hàng cấm, nếu không sẽ không có người nào đi qua nơi đó.

Tô Bằng tất nhiên cũng không phải là buôn lậu hàng cấm gì, hắn chỉ là đang tự hỏi, mình nên về Lâm Y hay là đi quận Giang Ninh.

Từ Tây Vực đi Lâm Y có thể gần hơn một chút, nhưng Tô Bằng trong lòng vẫn một mực suy tư, có nền về quận Giang Ninh nhìn một chút.

Chuyện Lâm Y, đã có Tạ An xử lý, Tôn Nhất Hao trợ giúp Tô Bằng chuẩn bị một chút chuyện, ngược lại cũng không có vấn đề gì, mà còn quận Giang Ninh, nghe Tạ An mang theo tin tức tới bảo dường như ở quận Giang Ninh đã tạo ra một thế lực tên là Nhật Nguyệt Đường, không ít người đều làm việc ở bên trong. Quý Minh, Ninh Thải, Tần Tiểu Nguyệt, Lưu Phong, những người quen thuộc mà Tô Bằng quen lúc mới vào trò chơi kia đều đang ở chỗ này.

Mà còn kẻ chủ mưu phía sau màn của Nhật Nguyệt Đường, hẳn là BOSS phía sau màn uy hiếp gia tộc Tô Bằng.

Về chuyện của gia tộc, Tô Bằng một mực chờ đợi thời cơ, cũng là thực thi ' kế hoạch Thông Thiên' của mình, mình trực tiếp gặp mặt thủ trưởng Số 1 của Trung Quốc. Đem chuyện này bảo cho hắn biết.

Chẳng qua là trước đó còn có một đoạn thời gian rất dài phải đợi, Tô Bằng mặc dù có kế hoạch, lại không phải chỉ có thể ngồi đợi, hắn còn muốn thu thập một số chứng cớ, đi quận Giang Ninh, nếu như có thể tiếp xúc với bọn Ninh Thải. Thì sẽ có trợ giúp thật lớn với kế hoạch của Tô Bằng.

"Đã nghĩ như vậy, cần phải đi quận Giang Ninh một lần."

Hiểu rõ ràng những thứ này xong, trong lòng Tô Bằng đã có tính toán.

Sáng sớm hôm sau, Tô Bằng liền từ Dương Ngọc Quan đi đến quận Giang Ninh.

Một đường Tô Bằng vẫn sử dụng phương thức đi tới Tây Vực lúc trước, có lúc cưỡi ngựa cảm thấy tốc độ chậm liền thi triển khinh công, sau đó cảm giác có chút mệt mỏi sẽ mua ngựa, một đường tiến lên tốc độ có thể nói là rất nhanh, nhưng lại không có mệt mỏi giống như lúc chạy tới Tây Vực, coi như là nhàn nhã đi chơi.

Cứ như thế, sáu ngày sau đó, Tô Bằng đã đi tới phụ cận quận Giang Ninh.

Nơi Tô Bằng đi tới, là thành Tô Dương ở phía Tây cách quận Giang Ninh hơn một trăm dặm, cái chỗ này, Tô Bằng trước kia sau khi đánh chết Lô Khiếu Thiên, đã từng tới đây một lần, có điều khi đó là vì trốn chạy, cũng chỉ dừng lại không đến mấy giờ, cũng không cẩn thận xem kỹ.

Mà lần này, Tô Bằng có đầy đủ thời gian, hắn tính toán vào Tô Dương trước, hỏi thăm một chút tin tức của quận Giang Ninh, sau đó lại tính tiếp.

Nghĩ đến như thế, Tô Bằng cưỡi tuấn mã, chậm rãi đi vào trong thành Tô Dương.

Lúc này, thời tiết đã cuối thu gần đông, thời tiết cũng không có hết sức ấm áp, thành Tô Dương tuy rằng cùng vị trí phương Nam với quận Giang Ninh, nhưng nhiệt độ không khí không tính là quá cao, đại khái chỉ có sáu bảy độ gì đó, thỉnh thoảng còn có thể hạ nhiệt độ. Tô Bằng tiến vào trong thành, đã thấy không ít người mặc quần áo mùa đông, áo bông mỏng, áo lông gấm tùy ý đều có thể thấy được, chỉ có những người nghèo ở thành thị không nổi kia, những người dân sơn dã vào trong thành buôn bán sản vật núi rừng mới ăn mặc một chút quần áo làm bằng cây đay các loại.

Lúc Tô Bằng tiến vào trong thành Tô Dương, liền phát hiện nơi này hình như bầu không khí có chút nghiêm túc, lính gác kiểm tra người qua lại cửa thành càng nhiều một chút, bầu không khí trong thành cũng hơi có vẻ nghiêm túc, ngay cả thương nhân đều cũng thiếu đi rất nhiều.

Tô Bằng cũng cảm giác được bầu không khí không thích hợp, thành Tô Dương mặc dù không gần tới Đại Giang giống như là quận Giang Ninh, buôn bán dường như yếu đi một chút, nhưng mà hắn lại nằm ở con đường từ hướng tây bắc quận Giang Ninh vận chuyển trạm kiểm soát, có thể đánh thuế đối với thương nhân tới quận Giang Ninh, mà bản thân cũng phát triển mạnh một số sản nghiệp giải trí cổ đại, thanh lâu sở quán cùng với đánh bạc so với quận Giang Ninh cũng không ít hơn là bao, cho nên cũng là rất phồn hoa. Tô Bằng tuy rằng thời gian dừng lại không nhiều lắm, nhưng cũng nghe thủ hạ của quận Giang Ninh trước kia nói qua, đây là nơi phồn hoa trăng hoa nổi danh Đông Nam, không ít phú ông từ quận Giang Ninh cũng sẽ đến vậy chơi bời, sao lại có bầu không khí khẩn trương như thế này?

Có điều chỉ ở trên đường, Tô Bằng cũng không nghe ra được cái gì, trong lòng Tô Bằng mang theo nghi vấn, đi tới một tửu lâu lớn trong thành Tô Dương.

Tửu lâu trà tứ, luôn luôn là chỗ hỏi thăm tin tức tốt nhất, Tô Bằng muốn nghe xem nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đến tửu lâu, có thể là bởi vì bầu không khí nghiêm túc trong thành, tửu lâu cũng tiêu điều không ít, vẫn còn có bàn trống, Tô Bằng muốn một chút thức ăn, sau đó đem một ít bạc vụn khen thưởng cho tiểu nhị, nói với hắn:

“Tiểu nhị, trong thành Tô Dương này luôn luôn phồn hoa, sao lâu ngày không đến thế nhưng lại trở nên nghiêm túc như thế này?"

“Khách quan, ngươi còn không biết sao?"

Nghe Tô Bằng nói như vậy, tiểu nhị cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nói với Tô Bằng.

Có điều hắn nhìn thoáng qua bộ dáng phong trần mệt mỏi của Tô Bằng, cũng đoán được Tô Bằng là từ đường xa mà đến, lộ ra vẻ mặt chợt hiểu ra.

“Xảy ra chuyện gì sao?"

Tô Bằng hỏi tiểu nhị lần nữa, tiểu nhị nghe xong, làm ra bộ dạng thần thần bí bí, đầu tiên là nhìn chung quanh không có người chú ý, mới ở bên tai Tô Bằng nói:

“Khách quan, ngươi có chỗ không biết, bây giờ trên đường đang đồn đãi nơi này sắp có đánh trận rồi! '

“Đánh trận?"


/787