Triền Miên Tận Xương: Tổng Tài Yêu Thật lòng

Chương 7: Tân nương muốn ngủ với gia nhân trong nhà, cậu hai có chịu không?

/6255


Chương 7: Tân nương muốn ngủ với gia nhân trong nhà, cậu hai có chịu không?

Cái đó không thể xem là một khuôn mặt người! Khắp nơi toàn là vết sẹo khiến ngũ quan trở nên vặn vẹo, diện mạo dữ tợn làm người ta không dám nhìn thẳng.

Tuy Tuyết Lạc trên đường tới Phong gia đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng cơ thể sống hết sức chân thật trước mặt vẫn khiến cô vô cùng kinh hãi và hoảng sợ.

“Sao thế, cô sợ tôi à?” Âm thanh già nua mà khàn giọng.

Phản ứng vừa rồi của người phụ nữ khiến Phong Hành Lãng càng thêm khinh bỉ: Lớn như vậy rồi mà chẳng có tí can đảm nào, còn muốn đến Phong gia với ý đồ khác ư?

Cảm giác tiếng thét chói tai của cô gái còn chưa đủ kinh dị, Phong Hành Lãng bò xuống giường, khom nửa người bước tới gần Lâm Tuyết Lạc, đồng thời giơ lên bàn tay run rẩy quỷ quái như bị liệt của mình, “Tuyết Lạc, đừng sợ... Tới đây, cho tôi ôm cô một cái!”

Nhìn thấy từng vết sẹo giăng kín tay anh như những con rết, Tuyết Lạc kinh hãi vạn phần chỉ biết lùi về sau, “Anh đừng tới... Đừng tới đây!”

Đó là bản năng sợ hãi của mỗi người. Tuyết Lạc thật sự không cách nào để thẳng thắn đối mặt. Thật là quá kinh khủng. Quỷ quái như cương thi, bộ dáng như ma thú, hơn nữa còn tồn tại chân thực trước mắt cô, sống sờ sờ có thể nói có thể cử động. “Tuyết Lạc, tối nay là đêm tân hôn của chúng ta... Đừng sợ... Nếu cô chê tôi xấu xí, tôi có thể tắt đèn.” Phong Hành Lãng đắc ý trước vẻ mặt sợ hãi của người phụ nữ. Anh càng muốn cô cảm nhận được rõ, việc tùy ý đăng ký kết hôn với anh sẽ phải trả một cái giá thật đắt.

Dám có ý đồ khác với Phong gia các anh sao? Vậy thì còn phải xem cô có cái gan này không đã!

“Đừng... Chớ tắt đèn! Tôi... Tôi không ghét bỏ anh.” Giọng nói Tuyết Lạc run lẩy bẩy. Tắt đèn chỉ có thể tăng thêm cảm giác sợ hãi trong nội tâm mà thôi.

"Nếu cô đã không chê tôi... Vậy chúng ta mau động phòng đi!” Phong Hành Lãng lần nữa tới gần Lâm Tuyết Lạc. Dồn cô áp sát vào vách tường, không còn chỗ để trốn.

“Phong Lập Hân, xin anh đừng làm vậy... Tôi sẽ chăm sóc anh thật tốt... Nhưng quả thực bây giờ tôi rất sợ.”

Hai hàng nước mắt trong suốt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp của Tuyết Lạc. Cô nỗ lực đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, nhưng đối mặt với dáng vẻ dữ tợn kia của Phong Hành Lang, vẫn bị dọa cho run rẩy.

Một tiếng 'Phong Lập Hân', khiến động tác của Phong Hành Lãng chậm lại: người phụ nữ ngốc nghếch này còn cho rằng mình là anh trai Phong Lập Hân?

Cũng đúng, mình lấy danh nghĩa anh trai Phong Lập Hân để tìm vợ mà, người phụ nữ tưởng lầm anh là Phong Lập Hân cũng không phải chuyện lạ!

Thừa dịp động tác của Phong Hành Lãng dừng lại, Tuyết Lạc vội vàng dùng thân mèo lẩn trốn từ phía dưới khuỷu tay Phong Hành Lãng, tay chân luống cuống mở cửa phòng, lảo đảo nghiêng ngả xông ra ngoài...

Sợ hãi trong lòng không hề tiêu tan mà lũ lượt kéo đến, cô tức tốc xuống cầu thang, Lâm Tuyết Lạc thất thanh nghẹn ngào. Khi nhìn thấy thím An đang đứng dưới phòng khách đang nhìn lên trên, cô giống như là tìm được sợi dây cứu mạng, vội vàng chạy về phía thím An.

"Thím An... Cháu sợ lắm!” Tuyết Lạc lập tức nhào vào lồng ngực thím An, ngạn ngào nấc.

Chỉ cần là người yếu tim, ít nhiều đều sẽ sợ hãi. Cái này dù sao cũng giống với quái vật trong phim ảnh, nó thật sự sẽ cử động, sẽ nhào về phía mình.

“Chớ sợ chớ sợ...” Thím An vỗ nhẹ sau lưng Tuyết Lạc   an ủi cô, “mợ chủ, những ngày tháng tốt lành dành cho cô chỉ mới bắt đầu thôi."

Ngày tháng tốt lành? Những lời An thẩm nói rốt cuộc là thật hay giả vậy? Chính mình cũng sắp bị dọa đến bệnh luôn, còn ngày tháng tốt lành gì ở đây nữa?

“Thím An, đêm nay cháu ngủ cùng thím được không?” Tuyết Lạc rất sợ, cô nắm thật chặt tay thím An, chỉ sợ thím ấy không đồng ý.

Thỉnh thoảng, cô còn kinh hãi nhìn về phía lầu hai, lo lắng 'Phong Lập Hân' sẽ đuổi theo tìm cô. “Sao mợ chủ lại ngủ cùng tôi được? Hôm nay là đêm tân hôn của mợ chủ mà..." Thím An có chút khó xử. Dù sao hôm nay cũng là đêm tân hôn của Tuyết Lạc và cậu hai, cô dâu này muốn ngủ cùng người giúp việc nhà này, cậu hai có đồng ý không?


/6255