Triền Miên Tận Xương: Tổng Tài Yêu Thật lòng

Chương 25.2:

/6255


Chương 25.2:

Từ khi Phong Hành Lãng lấy thân phận là con riêng được cha Phong Nhất Sơn đón về nhà họ Phong trở đi, đã bị Phong lão mợ chủ bóp chết quyền lợi được thừa kế Tập đoàn Phong thị. Đương nhiên rồi, Phong Hành Lãng cũng không muốn bận tâm đến Tập đoàn Phong thị.

Tập đoàn Phong thị cuối cùng được người anh cùng cha khác mẹ Phong Lập Hân thừa kế. Điều này khiến người chú Phong Nhất Minh bất mãn đủ đường. Dựa theo di chúc của Phong lão mợ chủ: Phong Nhất Minh là người thừa kế thứ hai của Tập đoàn Phong thị. Cũng chính là nói: Phong Lập Hân chết rồi, vậy thì Tập đoàn Phong thị sẽ biến thành vật trong lòng bàn tay của Phong Nhất Minh.

Phong Hành Lãng đương nhiên sẽ không để cho cơ nghiệp mà anh trai Phong Lập Hân vất vả khổ cực gây dựng rơi vào tay Phong Nhất Minh. Càng huống hồ là Phong Nhất Minh còn có động cơ và hiềm nghi hại Phong Lập Hân. Trước khi tra ra chân tướng, Phong Hành Lãng bắt buộc phải để Phong Nhất Minh ý thức được rằng: Bệnh tình của anh cả Phong Lập Hân không hề nghiêm trọng! Để cho ông ta bỏ dã tâm muốn nuốt trọn một mình Tập đoàn Phong thị!

Nếu như để Phong Hành Lãng anh kiểm chứng được Phong Nhất Minh chính là hung thủ hại anh cả Phong Lập Hân, anh nhất định sẽ không nhận họ hàng với người chú Phong Nhất Minh mà đem ra công lý. Điều này, không còn gì có thể nghi ngờ!

Nhưng đây lại là điều kiêng kỵ của Phong Lập Hân! Anh thật sự không muốn người nhà họ Phong cốt nhục tương tàn!

"Lập Hân?”

Nhìn thấy người đàn ông trên xe lăn, Tuyết Lạc trong mũi chua chua, hai con ngươi nhất thời đỏ lên. So với sự hoang mang và kinh hãi của lần đầu tiên, khi lần nữa đối mặt với ‘người chồng ’Phong Lập Hân bị hỏa hoạn thiêu đến sẹo đầy mặt, cô lại không sợ hãi như vậy nữa.

Đồng cảm và thương hại sâu sắc, khiến Tuyết Lạc có cảm thông đồng bệnh tương liên với người đàn ông ngồi trên xe lăn trước mặt.

Âm thanh mềm mại của người con gái khẽ lẩm bẩn đến bên trong, khiến Phong Hành Lãng không khỏi giật mình, lại không biết đáp lại sự dịu dàng của người con gái này thế nào.

Tuyết Lạc đặt khay bữa tối trong tay ở một bên tủ thấp, bước nhẹ tới, nửa quỳ trước xe lăn. Cô nâng gương mặt đầy sẹo kia của Phong Hành Lãng trong tay của mình. Vẫn dữ tợn như cũ, đáng sợ như cũ, nhưng Tuyết Lạc lại không hề còn e ngại.

“Lập Hân, em xin lỗi……tối ngày kết hôn, em không nên bỏ anh lại một mình.” Tuyết Lạc đưa mặt mình từ từ dán lại lên mu bàn tay đầy sẹo của Phong Hành Lãng, dịu dàng hỏi: “Vết sẹo này còn đau không?”

Phong Hành Lãng ngừng một chút, dường như cảm thấy trái tim lạnh băng của bản thân, bị ngâm vào suối nước nóng ùng ục bọt khí, không như buồn đau thù hận lúc trước nữa, giống như là bị ủi nóng đi vậy, có dòng nước ấm chảy qua.

“Lập Hân, tin em, em sẽ chăm sóc anh thật tốt! Cùng anh sống thật tốt……”Tuyết Lạc gối đầu lên chân Phong Hành Lãng, giống như một con mèo con dịu dàng ngoan ngoãn. Ở phía trước Phong Hành Lãng nhanh mồm nhanh miệng tưởng như hai người.

Dần dần, giống như bị mê muội rồi vậy, Phong Hành Lãng vậy mà lại mở tay mình ra, nhẹ nhàng xoa lên mái tóc dài mềm mại đen bóng của Tuyết Lạc. Sự dịu dàng khác, truyền qua lại lẫn nhau giữa tâm hồn lạnh lẽo của hai người. Sạch sẽ đến không nhiễm một chút bụi bặm.

“Tuyết Lạc” Bởi vì trên dây thanh quản dán máy đổi giọng nói, giọng điệu Phong Hành Lãng rất tang thương, “Có phải Hành Lãng bắt nạt em không?”

Tuyết Lạc hơi ngẩn ra, có chút quấn quýt nhấp nháy nhẹ đôi môi đỏ, cuối cùng vẫn là nghĩ một đằng nói một nẻo: “Không……Không có! Hành Lãng anh ấy……khá tôn trọng người chị dâu này.”

Đây chỉ là điều Tuyết Lạc muốn trong lòng, không liên quan đến hiện thực.

Cũng hoặc là, cô thật lòng không muốn tình thân của anh em họ bị phá hoại.

Nhìn lấy nước mắt tủi thân lăn xuống trên gương mặt của người con gái trong lúc lơ đãng, Phong Hành Lãng cứ như vậy tự nhiên mà đưa tay qua, dùng ngón tay không hề mịn màng vuốt đi hai hàng lệ trên gương mặt người con gái.


/6255