Triền Miên Tận Xương: Tổng Tài Yêu Thật lòng

Chương 22.2:

/6255


Chương 22.2:

Tuyết Lạc không nói ra cảnh ngộ của mình ở nhà họ Phong. Bởi vì cậu Hạ Chính Dương và mợ Ôn Mỹ Quyên căn bản không phải là đối tượng mà cô có thể nói ra. Nếu như họ có thể lắng nghe cô giãi bày, Tuyết Lạc cũng không đến mức phải bị ép gả vào nhà họ Phong.

Nhà của cậu Hạ Chính Dương có thể tính là nhà của mình không? Đối với khái niệm gia đình, Tuyết Lạc dường như có chút mơ hồ không rõ ràng.

“Tuyết Lạc đứa trẻ này làm sao vậy?” Hạ Chính Dương đau lòng hỏi. Dù sao thì Tuyết Lạc cũng là con gái của em gái ruột của ông ta, cháu gái ruột của Hạ Chính Dương ông.

“Có khi là vẫn còn nhớ đến một chút tiền biếu kia của nhà họ Phong đây.” Đối với lần về nhà này của Lâm Tuyết Lạc, Ôn Mỹ Quyên không hề hoan nghênh.

"Con nghĩ chị ấy chắc là không chấp nhận được sự giày vò của Phong Lập Hân, cho nên mới trốn về.” Hạ Dĩ Thư đang làm bài tập thầm nói.

Nghe thấy lời của con gái nhỏ, Hạ Chính Dương trong lòng khẽ giật mình, suy nghĩ: Phong Lập Hân này chắc sẽ không bởi vì bị hủy dung nhan mà nhân cách cũng méo mó chứ?

“Được rồi, không quan tâm là xảy ra chuyện gì, chỉ cần Tuyết Lạc muốn sống ở nhà họ Hạ, chúng ta phải chào đón. Ai cũng không được ngoảnh mặt với con bé! Nghe rõ cả chưa? Nhất là em đó Ôn Mỹ Quyên!” Hạ Chính Dương nghiêm nghị nói.

Ôn Mỹ Quyên nhìn một cái lên lầu trên, không có lên tiếng.

Trong gác xép trên tầng ba. Tuyết Lạc khoá mình lại trong phòng khóc lớn đến mất tiếng.

Bị ép gả cho Phong Lập Hân tàn phế bị hủy dung nhan, Tuyết Lạc không thể chọn lựa. Cô nghĩ, chỉ cần bản thân tận tâm tận lực chăm sóc tốt cho Phong Lập Hân, cũng coi như là tận tụy với nghĩa vụ làm vợ này của cô.

Nhưng cô thật sự không ngờ tới, Phong Hành Lãng vậy mà lại có thể lặp đi lặp lại làm nhục cô. Nhưng lần này thật quá đáng lắm, vậy mà lại đưa ngón tay vào nơi khó nói của phụ nữ. Tuyết Lạc khép chặt hai chân mình lại, càng nghĩ như vậy, lại càng cảm thấy nơi đó của mình khác thường ghê gớm.

Thế là, cô xông vào phòng tắm, tức giận tắm đi tắm lại ba lần.

Nhưng trong mũi giống như còn ngửi được mùi bạc hà mát lạnh mang trên người của người đàn ông kia, làm sao cũng rửa không trôi hết. Giống như in dấu trên người cô vậy.

Hạ Chính Dương gõ cửa đi vào, đồng thời đem theo mà Tuyết Lạc thích ăn bánh kem mứt táo và sữa chua nha đam.

“Tuyết Lạc, chắc vẫn chưa ăn cơm tối phải không?” Hạ Chính Dương âu yếm hỏi thăm, "Cậu vụng về hậu đậu, lúc làm nóng bánh kem mứt táo, thiếu chút nữa cùng bỏ sữa chua vào lò vi sóng làm nóng lại rồi.”

"Cậu……”Tuyết Lạc nghẹn ngào một tiếng, nhào vào lòng Hạ Chính Dương nghẹn ngào mất tiếng. Tuyết Lạc không biết rốt cuộc cha mẹ mình đã qua đời rồi, hay là mất tích rồi. Mà trong hai mươi hai năm này, người cậu Hạ Chính Dương lại là người thân duy nhất của cô.

“Xin lỗi, là cậu vì giải quyết khẩn cấp, khiến con tủi thân rồi.” Hạ Chính Dương vỗ lưng an ủi Tuyết Lạc, trong lòng kiểm điểm áy náy.

“Bộ dạng của Phong Lập Hân……dọa con sợ rồi phải không? Cậu ấy có bắt nạt con không?” Hạ Chính Dương dịu dàng hỏi.

Tuyết Lạc lắc lắc đầu, “Không. Lập Hân đối xử với con tốt lắm.”

Thấy Tuyết Lạc không muốn nói nhiều thêm gì, Hạ Chính Dương cũng không hỏi nhiều, “Tuyết Lạc, con cứ an tâm ở lại nhà cậu. Đây cũng là nhà của con, không vui thì trở về. Ở bao lâu cũng được.”

Nhà họ Phong.

Phong Lập Hân ngày thứ hai mới biết chuyện Tuyết Lạc bị Phong Hành Lãng làm cho tức chạy đi mất.

“Phong Hành Lãng! Em quá đáng lắm rồi! Mau đi tìm Tuyết Lạc về cho anh! Nếu như không tìm về được, em cũng đừng trở về nữa!”

Phong Lập Hân thật sự giận đến quá sức. Tuy là Tuyết Lạc mới gả tới nhà họ Phong bốn ngày, nhưng ấn tượng của anh đối với Tuyết Lạc khá tốt: Duyên dáng và xinh đẹp, cứng rắn lại khéo léo. Là một cô gái không thể tốt hơn được nữa. Cũng chỉ có giao Phong Hành Lãng cho cô gái tốt như vậy, Phong Lập Hân mới có thể yên tâm mà đi. Cho dù chết đi, cũng có thể nhắm mắt rồi.

“Anh, anh bớt giận trước đã. Là tự cô ấy muốn đi. Hoặc là cô ấy thấy gả cho em rất khổ sở. Anh cũng đâu nhất thiết phải ép buộc muốn cô ấy quay trở lại chứ? Cô ấy chỉ có đau khổ hơn!” Giọng Phong Hành Lãng lạnh lùng.


/6255