Triền Miên Tận Xương: Tổng Tài Yêu Thật lòng

Chương 21.2: Hoạt động nhỏ giữa vợ chồng

/6255


Chương 21.2: Hoạt động nhỏ giữa vợ chồng

Cho đến khi bóng lưng mảnh mai của Tuyết Lạc biến mất khỏi sân biệt thự bên ngoài nhà họ Phong, Phong Hành Lãng dường như cũng nhận ra, người phụ nữ lần này thực sự bị anh đuổi đi mất rồi. Không phải chính là giống như anh mong muốn sao?

Nhìn thấy bóng hình cao lớn của Phong Hành Lãng, quản gia Mạc thu lại ánh mắt hơi đau buồn, hướng về phía Phong Hành Lãng, giọng nhún nhường hỏi: “Cậu hai, tôi đi xem mợ chủ một chút. Cô ấy là con gái, nửa đêm chạy ra ngoài, nhỡ chẳng may gặp phải người xấu thì không ổn rồi.”

“Không được đi!” Phong Hành Lãng nói một tiếng mạnh mẽ, “Một người phụ nữ tâm cơ thâm sâu như vậy, không cần mấy người phải bận tâm sự an toàn của cô ta!”

“Cậu hai, cô Tuyết Lạc thật sự không phải người phụ nữ tâm cơ gì cả. Khi tôi lấy danh nghĩa cậu cả đi nhà họ Hạ cầu hôn, ba thiên kim nhà họ Hạ đều tránh không kịp, chỉ có cô Tuyết Lạc cô ấy……”

“Được rồi lão Mặc, xem ra ông cũng bị sự thuần khiết cô ta ngụy trang lừa gạt! Tại sao ba thiên kim nhà họ Hạ không chịu gả, Lâm Tuyết Lạc cô ta lại chịu gả rồi? Mới gả tới đây ba ngày, cô ta vừa rồi còn ra giá cho chính mình rồi! Có một trăm ngàn? Ha, chiêu lạt mềm buộc chặt này chơi không tồi! Còn biết thả dây dài câu cá lớn!” Giọng Phong Hành Lãng hừ lạnh.

Quản gia Mạc biết rõ: Từ sau khi cậu cả Phong Lập Hân bị bỏng trọng thương, cậu hai Phong Hành Lãng càng lạnh lùng và vô tình. Cho dù là một Tuyết Lạc vô tội, cũng sẽ bị anh quy vào phạm vi mưu đồ bất chính.

“Cậu hai, không cần biết là nói thế nào, cô Tuyết Lạc là vợ trên pháp lý của cậu mà!” quản gia Mạc bất lực nói.

Vợ trên pháp lý? Bước chân quay lên lầu của Phong Hành Lãng hơi ngừng lại. Bản thân hình như thật sự đã cùng người phụ nữ tên là Lâm Tuyết Lạc kia lĩnh một tờ giấy gọi là giấy hôn thú.

“Được rồi, tôi ra ngoài xem xem. Chuyện tối nay, không được nhắc tới với anh tôi nửa chữ! Nếu không……mấy người hiểu đó.” Sau khi lạnh lùng một tiếng, Phong Hành Lãng đi nhanh hướng ra cửa phòng khách.

Nhìn Phong Hành Lãng rời đi, quản gia Mạc và thím An đều thở dài một tiếng.

“Tuyết Lạc là cô gái tốt như vậy, thật sự khổ cho cô rồi!”

“Tất cả đều sẽ tốt thôi. Tôi tin cô Tuyết Lạc sẽ trở thành mợ hai chính thức của nhà họ Phong. Tôi còn tin hơn nữa cậu hai sẽ yêu lấy cô Tuyết Lạc.”

“Cái tính cách đó của cậu hai, sợ là khó nha!”

Đêm tối, không nhìn thấy trời sao, tất cả mọi thứ đen kịt.

Bầu trời bị mây đen che mất, giống muốn sụp đổ xuống, khiến cho người ta cảm thấy rất áp lực.

Gió nổi lên, thổi chiếc váy lụa trắng mỏng manh của Tuyết Lạc lất phất, rõ ràng là đêm mùa hè, nhưng Tuyết Lạc lại cảm nhận được cái lạnh thấu xương.

Cô không trách cha mẹ từ nhỏ đã gửi cô đến nhà cậu Hạ Chính Dương gửi nuôi; cũng không trách cậu và mợ vì cấp bách mà ép gả mình cho Phong Lập Hân tàn tật……nhưng có thể trách ai đây? Có trách chỉ trách vận mệnh của Lâm Tuyết Lạc cô quá khổ cực đi!

Sau khi chạy ra Tuyết Lạc mới nhận ra rằng, mình đi vội quá, đến ví tiền và điện thoại đều chưa lấy. Hơn nữa bản thân còn chưa ăn miếng cơm nào, lại vất vả làm cho tên đàn ông bỉ ổi kia một bàn thức ăn. Trong gió lạnh thổi qua Tuyết Lạc càng cảm thấy đói bụng rồi.

Trở lại nhà họ Phong lấy sao? Tuyết Lạc thà rằng chết đói ở đầu đường, cũng không muốn nhìn thấy bóng dáng người đàn ông đã khinh bạc mình kia!

Người đàn ông đó quả thực quá quá đáng đi! Vậy mà lại làm chuyện vô sỉ này với chính chị dâu mình. Anh có xứng với người anh yêu thương bảo hộ mình không?

Hầy, thực ra hành động ân ái của vợ chồng hai người, lại liên quan gì đến anh cả người ta chứ!

_____


/6255