Triền Miên Tận Xương: Tổng Tài Yêu Thật lòng

Chương 20: Thực sự giàu có và quyền lực.

/6255


Chương 20: Thực sự giàu có và quyền lực.

Tiến lên đón nhận ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, trái tim Tuyết Lạc đập rộn ràng, cảnh tượng mỹ nam đang tắm lúc sáng chợt hiện ra, cô lại đỏ mặt, đẹp đến mức người ta không rời mắt.

Đó là tình yêu ngây ngô đầu tiên với hương vị sạch sẽ và ngọt ngào.

Từ đôi mắt đẹp lấp lánh của Tuyết Lạc, Phong Hành Lãng đọc được rằng người phụ nữ dường như có điều gì muốn nói với anh, nhưng nó vẫn đang ấp ủ, chưa thể nói ra khỏi miệng.

“Cô làm?” Anh ngồi xuống trước bàn ăn, lạnh nhạt hỏi.

Tuyết Lạc gật đầu, muốn nói cái gì, vừa muốn nói lại thôi, nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của người đàn ông, trái tim lại đập mạnh.

Phong Hành Lãng nếm thử món salad xoài bít tết kiểu Thái, và cảm giác rất sảng khoái trong miệng, giống như Tuyết Lạc trong chiếc váy voan hoa, nhìn vui tai vui mắt, ăn ... mùi vị của người phụ nữ này sẽ như thế nào nhỉ?

Ánh mắt nhìn của Phong Hành Lãng, rõ ràng là lạnh nhạt, nhưng khi rơi vào trên người Tuyết Lạc, ánh mắt của anh dường như nóng lên, thiêu đốt từng tấc da mà anh quét qua, Tuyết Lạc có chút khó chịu nhìn lại, lùi lại một bước, sức sát thương trong đôi mắt của người đàn ông này thực sự rất mạnh mẽ.

“Một người phụ nữ thông minh như cô không chăm chỉ vô ích. Hãy nói cho tôi biết mục đích của sự chăm chỉ của cô.” Phong Hành Lãng khẽ hỏi.

Được rồi, vẫn bị người đàn ông này nhìn rõ, thực sự mình có việc muốn nhờ anh.

Tuyết Lạc mấp máy môi, nhỏ giọng nói: “Anh có thể cho tôi mượn một trăm ngàn để quyên góp được không?”

Phong Hành Lãng khựng lại một chút, sau đó ưu nhã ăn hết đồ trên cái nĩa trước mặt, mới nói: “Được, cô đi lên lầu, tôi lấy cho cô.”

A, không ngờ người đàn ông này lại dễ nói chuyện như vậy? Cũng không hỏi cô muốn quyên góp làm gì, cứ như vậy đồng ý cho cô?

Quả nhiên là giàu có và quyền lực mà. Xem ra Hạ Dĩ Cầm nói anh là con cá mập tân quý của Thượng Hải quả thật không sai.

Phong Hành Lãng đi ở phía trước, chân anh thật dài, bước chân vững vàng, Tuyết Lạc gần như phải chạy bước nhỏ mới có thể đuổi theo kịp bước chân anh. Cung may đường lên lầu không hề dài.

Trong phòng, Phong Hành Lãng đột nhiên xoay người, áp chế Tuyết Lạc ở giữa lồng ngực anh và bức tường. Nhìn cảnh tượng giống trong phim ngôn tình thế nhỉ.

“Phong Hành Lãng, anh, anh đang làm gì vậy?” Hơi thở của Tuyết Lạc chậm lại trong giây lát.

“Lâm Tuyết Lạc, đặt giá mình có một trăm ngàn đồng, có phải ít quá hay không?” Phong Hành Lãng dùng thể chất cường tráng của mình để ép chặt không khí giữa anh và Tuyết Lạc, làm cho nhau thêm chặt chẽ: “Chẳng qua cô còn rất tự biết rõ, biết mình chỉ có giá một trăm ngàn đồng.”

Vào lúc này Tuyết Lạc mới hiểu rõ: thì ra người đàn ông này để cô lên lầu, cũng không phải đưa cô tiền quyên góp, mà muốn mượn cơ hội chế nhạo làm nhục cô.

“Phong Hành Lãng, coi như tôi nhìn nhầm người. Anh không cho coi như xong, thả tôi ra.” Tuyết Lạc lớn tiếng quát.

“Cô cũng mở miệng hỏi tôi muốn, sao tôi lại có thể không cho? Từ trước đến nay tôi rất hào phóng với phụ nữ. Phục vụ tôi tốt, nói không chừng giả cả có thể gấp đôi.”

Khuôn mặt tuấn tú của Phong Hành Lãng trở nên nham hiểm, đôi chân vững chãi nâng đỡ đôi chân mảnh mai của Tuyết Lạc: “Nhưng tôi phải kiểm tra trước xem cô có đáng giá gấp đôi không.”

“Phong Hành Lãng, anh là đồ khốn. Anh đừng chạm vào tôi ... tôi là của anh ...” Lời Tuyết Lạc còn chưa dứt, bất chợt dừng lại.

Bởi vì mỗi tế bào của cô đều cảm giác được rõ ràng, một ngón tay không phải của mình, tiến vào lãnh địa không thuộc về anh.

Đi theo vòng tròn mềm mại bên trong, Phong Hành Lãng cảm thấy được mình muốn gì.

Anh có vẻ hơi giật mình, không ngờ cái người phụ nữ lòng dạ không sạch sẽ, mục đích không thuần túy này, lại có thân thể hết sức sạnh sẽ.

Sau khi kinh ngạc, Tuyết Lạc tức giận giãy giụa: “Phong Hành Lãng, anh đừng chạm vào tôi, anh cút ngay.”

Sự giãy giụa và vặn vẹo phản kháng của người phụ nữ khiến Phong Hành Lãng phải rút ngón tay ra và nhỏ giọng mắng: “Đồ đàn bà ngốc, đừng nhúc nhích. Cô sẽ làm hỏng nó.”


/6255