Triền Miên Tận Xương: Tổng Tài Yêu Thật lòng

Chương 17: Cố ý để cô khó xử.

/6255


Chương 17: Cố ý để cô khó xử.

Nhưng người đàn ông bên trong cung thật là, rõ ràng mình đã nhắc nhở trước, tại sao anh ta còn không nói tiếng nào? Nếu anh ta nói một tiếng anh ta là Phong Hành Lãng, nói gì Tuyết Lạc cũng sẽ không xông vào.

Anh ta cố ý để cho cô khó xử hay sao?

Rút kinh nghiệm xương máu.

Tuyết Lạc cảm thấy Phong Hành Lãng cố ý.

Bởi vì đó là phòng cưới của cô và Phong Lập Hân, biệt thự nhà họ Phong lớn như vậy, phòng tắm cũng phải có năm sáu cái, tại sao anh ta hết lần này đến lần khác chọn phòng cưới của cô đây?

Hơn nữa trước khi mình vào cũng đã gõ cửa rồi, hơn nữa cũng hỏi thăm có phải Phong Lập Hân ở bên trong hay không, rõ ràng người đàn ông này nghe thấy, vậy tại sao anh ta không lên tiếng đây? Nếu anh ta trả lời mình một câu, thì làm sao cô lại đánh bậy đánh bạ đi vào, vừa vặn nhìn thấy thân thể trần truồng của anh ta?

Nhất định là một người đàn ông rất ác độc.

Tại sao anh ta lại có thể trêu chị dâu mình như vậy chứ? Đó cũng là không tôn trọng anh trai Phong Lập Hân của mình rồi.

Suy đi nghĩ lại, Tuyết Lạc cảm thấy nếu để vấn đề nhỏ này đi nói cho Phong Lập Hân, có thể sẽ ảnh hưởng đến tình cảm anh em của họ, mấu chốt còn có, thân thể Phong Lập Hân vốn đã không tốt, Tuyết Lạc không muốn vì những chuyện vụn vặt này làm anh ấy tức giận.

Nhưng Tuyết Lạc lại không muốn cứ im hơi lặng tiếng như vậy. Cô muốn mình là một người chị dâu uy nghiêm, tối thiểu chỉ muốn chú em chồng Phong Hành Lãng vô lễ lại bá đạo đó tôn trọng cô một chút, cũng ngang hàng với việc tôn trọng anh trai của anh.

Tuyết Lạc nghĩ đến một người, đó chính là thím An.

Tuy nói thím An chỉ là người làm thuê cho nhà họ Phong, nhưng bà ấy cũng đã chăm sóc hai anh em nhà họ Phong hơn hai mươi năm, còn thân thiết hơn cả mẹ ruột, được hai anh em họ rất tôn trọng.

“Thím An, Phong Hành Lãng cũng có phòng của mình chứ?”

Bị Tuyết Lạc hỏi không đầu không đuôi, thím An ngẩn ra: phòng của cậu hai Phong Hành Lãng, không phải là phòng cưới của hai người họ sao?

“Thím An, thím nói, Phong Hành Lãng nhất định sẽ nghe, phiền thím nói với anh ta: au này không nên tắm ở trong phòng cưới của anh trai mình. Giờ Phong Lập Hân là người đàn ông đã kết hôn, ít nhiều gì cũng có chút không tiện.” Tuyết Lạc uyển chuyển nói.

Ai, thím An yên lặng thở dài một tiếng: Cậu hai này thật là, vốn không có lòng lấy vợ, lại bị Cậu cả ép cưới.

Nhưng giờ thím An cũng không tiện nói thêm cái gì, nếu như cậu hai Phong Hành Lãng không thấy được sự chân thành và tốt bụng của cô Tuyết Lạc, thì làm sao anh có thể yêu cô Tuyết Lạc được? Thật khó để cho anh đối xử tốt với cô gái Tuyết Lạc này bây giờ.

“Được rồi, lát nữa tôi sẽ nói chuyện với cậu hai.” Thím An mơ hồ nói.

“Cảm ơn thím An.” Tuyết Lạc nhẹ giọng cảm ơn.

“Đúng rồi thím An, đưa bữa sáng của Lập Hàn cho tôi đi, sáng hôm nay tôi sẽ giúp anh ấy ăn.” Tuyết Lạc từ trên quầy bar bưng lên đồ ăn lỏng đặc chế, nhưng không nghĩ đến khi xoay người, mắt cô bị che lại khi gặp Phong Hành Lãng.

Nghĩ lại, người đàn ông này đáng lẽ phải nghe thấy những gì vừa rồi cô nói với thím An.

Nghe được cũng tốt, để cảnh tính anh ta cũng tốt, đừng có bắt nạt người chị dâu này. Đối với việc không tôn trọng chị dâu, cũng sẽ không tôn trọng chính người anh trai của anh.

Nhưng thế nào Tuyết Lạc cũng không nghĩ đến, người đàn ông trước mắt này, mới là người chồng hợp pháp của mình.

Bởi vì việc xấu hổ vừa rồi trong phòng tắm, Tuyết Lạc có chút thẹn thùng, không dám nhìn thẳng Phong Hành Lãng, chẳng qua là vội vàng liếc một cái, liền thu lại ánh mắt.

Trái tim mất đi tiết tấu hằng ngày, giống như một ban nhạc tiến vào chiếm giữ buồng tim, khúc nhạc sôi động đang réo rắt nơi sâu thẳm tâm hồn.

“Đưa bữa sáng của anh ấy cho tôi.” Giọng Phong Hành Lãng không khỏi có chút giận.

“Để tôi đưa đi.” Tuyết Lạc cắn răng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào người đàn ông: “Một ngày nào đó, anh sẽ cưới người phụ nữ của mình, sẽ có người nhà của mình, đến lúc đó anh trai của anh vẫn phải cần tôi đến chăm sóc.”

“Không có người phụ nữ nào, có thể quan trọng hơn anh trai tôi.” Giọng Phong Hành Lãng lạnh đến tận xương tủy.


/6255