Triền Miên Tận Xương: Tổng Tài Yêu Thật lòng

Chương 13: Cuộc sống của quả phụ.

/6255


Chương 13: Cuộc sống của quả phụ.

“Cắt, mày cứ giả vờ đi. Phong Lập Hân không chết, mày cũng chính là quả phụ thôi.” Hạ Dĩ Kỹ xì mũi coi thường.

Tuyết Lạc không hề cãi cọ gì với Hạ Dĩ Kỳ nữa, bởi vì không đáng giá, cũng không có cái gì cần thiết.

Hạ Dĩ Cầm vẫn trầm mặc, đột nhiên nhàn nhạt mở miệng, có điều mong mỏi hỏi: “Tuyết Lạc à, nghe nói nhà họ Phong còn có cậu hai, gọi là Phong Hành Lãng. Tin đồn người này thần bí lại tự phụ, nắm trong tay hơn phân nửa mạnh máu kinh tế của Thượng Hải, là con cá mập trên thương trường, cô đã gặp mặt anh ta chưa?”

Vừa nhắc đến Phong Hành Lãng, cả người Tuyết Lạc không thoải mái, một người vô lễ lại kiêu căng. Lần đầu tiên gặp mặt, đã đùa giỡn cô, còn nói cô xuân tâm nhộn nhạo. Thật sự chưa từng thấy qua người đàn ông nào độc đoán lại cuồng vọng như anh ta.

Tuyết Lạc thật lòng không muốn nhắc đến người đàn ông kia chút nào.

Vì vậy, cô liền qua loa Hạ Dĩ Cầm một câu: “Không có ... không có gặp.”

“A, đáng tiếc. Nghe nói dáng vẻ anh ta tuấn tú phong trần, khôi ngô lãnh khốc, không dựa vào nhà họ Phong, tự lập, là người đàn ông xuất chúng hiếm có đáng ngưỡng mộ trên thương trường.” Hạ Dĩ Cầm tiếc hận nói.

Tuyết Lạc lặng lẽ một chút: Từ trước đến nay Hạ Dĩ Cầm tâm cao khí ngạo, là một cô gái danh tiếng lừng lẫy ở Thượng Hải. Một loại phàm phu tục tử căn bản không lọt vào mắt xanh của chị ta, nhưng không nghĩ đến lại say mê Phong Hành Lãng?

Nhưng cái tên Phong Hành Lãng có thật tốt như vậy không? Nhiều lắm là một người đàn ông kiêu căng được anh trai chiều hư thôi.

“Chị cả, thì ra chị nói người đàn ông tài phiệt đó chính là cậu hai nhà họ Phong Phong Hành Lãng sao?” Hạ Dĩ Kỳ lập tức lộ ra vẻ mê trai không giấu được: “Tuyết Lạc, nói không chừng sau này tôi và cô có thể thành chị em dâu rồi.”

“Phong Hành Lãng là con cá mập tài chính, tại sao lại có thể coi trọng Hạ Dĩ Kỳ? Anh ta lại không bị mù.” Hạ Dĩ Thư không nể mặt dội chậu nước lã.

“Hạ Dĩ Thư, còn bé như mày hiểu được đàn ông sao? Mặc dù Phong Hành Lãng không nhìn đến tao, vậy chỉ biết anh ta cũng sẽ không nhìn đến mày.” Hạ Dĩ Kỳ thẹn quá thành giận.

“Dĩ nhiên Phong Hành Lãng cũng không nhìn đến tôi. Bởi vì chị và tôi, cũng không xứng.” Hạ Dĩ Thư lạnh lùng nói.

Tuyết Lạc một trận buồn bực: người đàn ông vô lễ lai cậy mạnh kia có gì tốt? Thiên kim nhà họ Hạ lại tranh nhau?

Người đàn ông kia đáng giá cho mấy cô cãi nhau không ngừng sao? Nếu như các cô biết được Phong Hành Lãng là người như thế nào, nhất định sẽ trốn tránh.

Nhưng lần này Tuyết Lạc nghĩ sai rồi: ba chị em nhà họ Hạ, chỉ biết vì Phong Hành Lãng mà tranh nhau sứt đầu bể trán, không ai nhường ai.

Hạ Dĩ Kỳ tức giận bất bình: “Mẹ, mẹ không quản được Hạ Dĩ Thư sao? Nào có em gái nói chị gái mình như vậy? Thật là không có giáo dục.”

“Được rồi, cũng đừng quấy nữa. Đây là còn chưa gặp mặt Phong Hành Lãng, mà hai người đã đánh nhau qua lại, cũng không sợ người khác chê cười.”

Ôn Mỹ Quyên tức giận đập một cái: “Hai đứa chúng mày rảnh rỗi thì học chị cả chúng mày một chút đi: đàng hoàng, dịu dàng, kiệm lời. Trước hãy học trở thành một cô gái danh giá cho giỏi đi đã.”

Nhà họ Hạ ở ở nổi nữa rồi.

Thừa dịp đầu giờ chiều, Tuyết Lạc liền thuế xe đi đến trại trẻ mồ côi thăm lão viện trưởng Trì.

Lúc còn nhỏ Tuyết Lạc từng ở trại trẻ mồ côi này hơn một năm. Đó là vì khi người cậu Hạ Chính Dương dẫn cô trở về nhà họ Hạ, vị mợ Ôn Mỹ Quyên mạnh mẽ phản đối, thậm chí lấy cái chết để bức bách.

Mợ Ôn Mỹ Quyên cho rằng Tuyết Lạc là con gái riêng của Hạ Chính Dương và người phụ nữ khác sinh, cho nên mới đặc biệt ầm ĩ. Hạ Chính Dương thật sự bị Ôn Mỹ Quyên lăn lộn đủ rồi, bất đắc dĩ mới đưa Tuyết Lạc đến trại trẻ mồ côi này nhờ nuôi.

Cái câu Hạ Dĩ Kỳ nói: cô cũng sống đời quả phụ, hoặc nhiều hoặc ít là cái gai đâm vào tim Tuyết Lạc. mình thật sự chôn vùi cuộc đời ở nhà họ Phong sao?

Người nào để cho cô gái nhỏ mồ côi ăn nhờ ở đậu, cả đời thì cả đời đi, trái lại chính mình cũng không cần cái phương diện kia, chỉ cần tận tâm chăm sóc tốt cho Phong Lập Hân là được rồi, cũng không uống phí mình và anh ta là vợ chồng một hồi.


/6255