Triền Miên Tận Xương: Tổng Tài Yêu Thật lòng

Chương 11: Nếu không em đến dạy tôi đi?

/6255


Chương 11: Nếu không em đến dạy tôi đi?

Ai cho người phụ nữ này là gan, dám dạy dỗ Phong Hành Lãng này?

Đôi mắt của Phong Hành Lãng giống như những ngôi sao hấp thụ tinh hoa trong mười ngàn năm của mặt trời và mặt trăng, chúng được bao phủ bởi một tia sáng lạnh mỏng, Tuyết Lạc bắt gặp ánh mắt của anh, vội vàng dời đi, không dám nhìn thẳng vào anh. Trong sâu thẳm đôi mắt của người đàn ông ấy hiện lên sự điềm tĩnh và lạnh lùng cự người cách xa ngàn dặm.

Thật là một người đàn ông đáng sợ. Nhịp tim của Tuyết Lạc gần như lỡ nửa nhịp.

Phong Hành Lãng nghiêng dáng người cao ngất của anh qua, lộ ra gương mặt lạnh lùng tuấn tú đến gần, dán gần vào gần cô.

“Đúng là ba mẹ tôi không có dạy tôi hiểu thế nào là lễ phép. Nếu không, em đến dậy tôi đi?” Mùi hương bạc hà dễ ngửi trong miệng Phong Hành Lãng lập tức phả vào mặt Tuyết Lạc, để cho trái tim cô lại loạn nhịp, tăng tốc nhảy dựng lên.

“Tôi, tôi không dạy nổi anh. Anh ... anh tự hiểu đi.” Nam nữ cách gần như thế, để cho Tuyết Lạc không khỏi xấu hổ. Khuôn mặt trắng nõn nhẹ nhàng thoải mái nhất thời vì xấu hổ là ửng đỏ, giống như quả táo chín mọng quyến rũ.

Tuyết Lạc đẩy dáng người mạnh mẽ và thẳng tắp của Phong Hành Lãng ra, giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, rồi nhanh chóng chạy lên lầu.

Trong phòng cưới.

Tuyết Lạc hồi lâu mới điều chỉnh lại được hơi thở bình thường. Thật là một người kiêu căng vô lễ.

Giường cưới đã được thím An sửa sang lại thật chỉnh tề, nhẹ nhàng sạch sẽ, vẫn vui mừng như thế, vẫn mùi thơm hoa hồng ở xung quanh.

Nhưng liên tưởng đến dáng vẻ kinh khủng rợn cả tóc gáy của “Phong Lập Hân” tối hôm qua, trong lòng Tuyết Lạc vẫn sợ hãi vỗ vỗ lồng ngực mình. Thật sự là quá sợ hãi, dáng vẻ kia như quỷ, thật sự làm cho người ta nhìn mà khiếp sợ.

Từ từ, Tuyết Lạc thở ra một hơi hối hận. Sao lại có thể phản bội chồng như thế này? Vì cô đã chọn kết hôn với anh, cô nên đối mặt với những khó khăn của cuộc sống cùng với anh, nhưng Tuyết Lạc không phải là thần, nên cô cũng sẽ sợ.

Nhưng cô cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ, cô muốn xin lỗi Phong Lập Hân vì đã chạy ra khỏi phòng cưới tối hôm qua.

Anh bị vết bỏng nghiêm trọng như vậy, một người đàn ông đã từng vô cùng ưu tú lại luân lạc thế này, nói vậy thì trong nội tâm của anh cũng hỏng mất, nếu như ngay cả cô là một người vợ cũng ghét bỏ anh, cũng căm hận anh, vậy chẳng phải anh càng khó khăn hơn sao.

Lầu hai, xuyên qua một hành lang thật dài, thì ra đầu cuối này là phòng tập thể thao, trong căn phòng đóng kín này được bỏ ra số tiền lớn để sửa thành phòng điều trị cho anh trai Phong Lập Hân. Có thể để cho Phong Lập Hân không chịu bất kỳ sự quấy nhiễu nào của bên ngoài, âm tâm ở nhà điều trị nghỉ ngơi.

Tuyết Lạc tiến lên gõ nhẹ lên cửa hai cái, cần thận một chút, không muốn kinh động đến Phong Lập Hân đang trị liệu trong phòng điều trị.

Quản gia Mạc nhìn qua mắt mèo một chút, hạ thấp giọng nói với Phong Lập Hân trên giường bệnh: “Là cô Tuyết Lạc, cô ấy muốn gặp cậu.”

Phong Lập Hân theo bản năng muốn giơ tay lên sờ mặt của mình, nhưng cánh tay của anh ấy giơ lên có hạn, cuối cùng vẫn không thể sờ đến: “Còn chưa tốt lắm. Cái dáng vẻ này của tôi, nhất định sẽ dọa cô ấy sợ hãi. Đúng rồi lão Mạc, hôm nay là ngày Tuyết Lạc về nhà mẹ đẻ, để cho tên nhóc Hành Lãng đi cùng Tuyết Lạc trở về nhà họ Hạ đi.”

“Nhưng cậu hai sau khi giúp cậu ăn xong đã chạy đến trụ sở chính của tập đoàn rồi.” Quản gia Mạc trả lời.

“Ai ... tên nhóc kia cố ý muốn lạnh nhạt với Tuyết Lạc mà.” Phong Lập Hân thở dài một tiếng, còn nói: “Đúng rồi lão Mạc, lão và thím An chuẩn bị quà nhiều một chút, mang theo cả tiền mừng nữa, đừng làm cho người nhà họ Mạc coi thường Tuyết Lạc.”

Quản gia Mạc: “Cậu cả, cậu yên tâm đi, cậu hai đã để lại chi phiếu một trăm ngàn làm tiền mừng rồi.”

“Tên nhóc Hành Lãng ngoài mặt vừa lạnh lùng vừa hung dữ, lúc này coi như nó có lương tâm, hi vọng nói và Tuyết Lạc bắt đầu có thể tốt đẹp, nhanh chóng yêu Tuyết Lạc mới tốt.” Phong Lập Hân thở phào nhẹ nhõm. Như vậy thì anh với có thể yên tâm đi được.

“Lão Mạc, vậy làm phiền lão đi cùng Tuyết Lạc trở về nhà họ Hạ một chuyến. Ở trước mặt Tuyết Lạc nói Hãnh Lãng tốt nhiều một chút.” Phong Lập Hân lại dặn dò.

“Tôi đi đưa mợ hai trở về nhà họ Hạ.” Quản gia Mạc khom lưng đi ra.

Liên tục gõ cửa ba lần, Tuyết Lạc cũng không gõ nữa, cô không muốn quấy rầy Phong Lập Hân tĩnh dưỡng. Chẳng qua là lẳng lặng chờ bên ngoài phòng điều trị, cửa từ bên trong mở ra, Tuyết Lạc tiến lên đón, lại bị quản gia Mạc ngăn ở ngoài cửa.

“Quản gia Mạc, tôi chỉ muốn đi vào chào hỏi Lập Hân thôi, còn nói lời xin lỗi nữa.” Trong phòng mờ tối, Tuyết Lạc không thấy rõ tình huống bên trong, chỉ nghe được một mùi thuốc khử trùng gay mũi.

“Mợ chủ, Cậu cả đang lau người, không có tiện gặp mặt mợ. Cậu ấy đặc biệt dặn dò tôi đưa mợ trở về nhà họ Hạ.” Quản gia Mạc cung kính nói.


/6255