Trầm Quang Theo Hướng Nam

Chương 9 - Chương 9

/52


Dịch Sở bị nghẹn không nói ra lời. Lòng tự ái của người phụ nữ trung niêng tương đối mãnh liệt. Bà trừng con trai mình một cái, anh một thân vân đạm phong khinh, khí định thần nhàn, có thể làm tức chết người.

Cố Trầm Quang cười cười, chuẩn bị tiến đến trấn an mẹ già của mình. Ừ, để tận lòng hiếu thảo. Nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng, trên lầu liền truyền đến âm thanh.

Anh đứng lên, vội vã nói một câu: Con lên lầu xem một chút, liền nhấc chân lên lầu.

Lưu lại Dịch Sở cùng Cố Dương đối diện nhìn nhau.

************

Trên lầu, Lộ Nam Tâm vừa tỉnh, quay một vòng không tìm được Cố Trầm Quang, lúc này mới gấp gáp mở miệng gọi người.

Cố Trầm Quang đẩy cửa vào phòng, liền nhìn thấy cô gái nhỏ, tóc tai lộn xộn, quỳ ở trên giường, vẻ mặc mờ mịt, mắt to nửa nhắm nửa khép hờ. Vừa nhìn chính là bộ dáng ngủ không sảng khoái, làm khó cô còn nhớ rõ tìm người.

Thấy Cố Trầm Quang đi vào, ánh mắt Lộ Nam Tâm ngược lại lập tức sáng lên, giọng nói khàn khàn mang theo âm điệu vừa mới tỉnh. “Chú Tiểu Cố”

Cố Trầm Quang đi tới, đỡ cô cuộn lại vào trong chăn. “Không muốn cảm lạnh thì quấn một chút rồi hãy ra ngoài.”

Vừa ngẩng đầu, vẻ mặt cô gái nhỏ vui mừng, bình tĩnh nhìn anh.

Cố Trầm Quang bật cười, hỏi: “Thế nào? Chưa ngủ đủ? Hay là muốn uống nước?”

Lộ Nam Tâm không lên tiếng, tiếp tục ngốc trệ ngắm gương mặt dịu dàng vui vẻ trước mặt. Hồi lâu, hai mạch Nhâm Đốc đột nhiên bị đả thông, chợt đánh lên ngực anh, giọng nói không che giấu được sự vui vẻ. “Chú Tiểu Cố thật sự đã trở lại!

Cố Trầm Quang sửng sốt, phản ứng kịp, thật thấp, giọng cười từ cổ họng toát ra: “Ừ, đã trở lại, bây giờ Nam Nam mới biết?”

Lộ Nam Tâm xấu hổ, mặt chôn trong ngực anh, dùng sức hướng bên trong cọ cọ.

Hồi lâu, đột nhiên cô phát hiện ra cái gì, từ trong ngực anh rút đầu ra, nghiêng đầu nhìn sắc trời, hỏi: “Hiện tại mấy giờ rồi ạ?” Như thế nào tối đen như vậy?

Một tay Cố Trầm Quang đắp chăn cho cô, một tay khác nâng lên nhìn đồng hồ: “9:30” Anh suy nghĩ một chút, “Nếu không tối nay Nam Nam ngủ lại nhà chú Tiểu Cố đi? Bên trái còn có một gian phòng khách.”

Dù bây giờ tuổi cô còn nhỏ, nhưng vẫn là nam nữ khác biệt. Buổi tối anh không thể nào ngủ cùng cô.

Lộ Nam Tâm không chút nghĩ ngợi lắc đầu. “Không cần, Nam Nam về nhà.” Bất kể không có người để ý, nhà là nơi cuối cùng muốn trở về.

Cố Trầm Quang trầm ngâm một lúc, gật đầu: “Cũng tốt, chú đưa Nam Nam về.”

Thu thập xong liền trở về biệt thự, khi tới cửa đã gần 10 giờ. Cố Trầm Quang nhìn cô nhấn chuông cửa, không yên lòng để cô một mình, ở lại đợi cùng cô.

Cửa mở ra nhanh hơn dự liệu, hai người đều sửng sốt, nhìn sang, là Lộ Thịnh Minh.

Lộ Nam Tâm nhìn thấy cha vẫn là rất vui vẻ, lại sợ đánh thức người nào đó, chỉ khẽ cười, vẻ mặt bình tĩnh, thấp giọng gọi: “Ba”

Lộ Thịnh Minh gật đầu, trong con ngươi có tia sáng dịu dàng, vui vẻ tản ra, trong đêm khuya lạnh như băng phá lệ rõ ràng. Hắn xoa xoa đầu Lộ Nam Tâm, nói: “Con đi vào trước, ba nói vài câu với chú Tiểu Cố.”

Lộ Nam Tâm sững sờ, tại sao lại muốn nói chuyện riêng?

Nhưng rốt cuộc cô cũng không tiện hỏi, ngoan ngoãn gật đầu, thay giày đi lên lầu tắm, ngủ.

Lưu lại Cố Trầm Quang đứng trước cửa nhà, nhìn người đàn ông quen biết trước mặt, vẻ mặt thâm trầm không rõ. “Anh Lộ tìm em có chuyện gì?”

Lộ Thịnh Minh liếc anh một cái, trầm mặc trong chốc lát, khó khăn mở miệng: “Tiểu Nam con bé…… Lần trước nửa đêm con bé gọi điện thoại cho chú, anh nghe thấy.”

Anh ta nghe thấy?

Con ngươi Cố Trầm Quang co rụt lại, trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ: “Cho nên sao?”

Lộ Nam Tâm cười khổ, trong mắt có thứ gì đó không thể ra sức phát tiết ra bên ngoài. “Anh biết anh có lỗi với con bé. Con bé trách anh oán anh cũng đều đúng. Nhưng mà Trầm Quang, chú biết rõ, theo tình huống của nhà họ Lộ bây giờ, đối với con bé mà nói, có lẽ là tốt nhất.”

Lần này đổi thành Cố Trầm Quang trầm mặc. Đúng vậy, anh biết. Sâu cạn không hỏi, cũng không cách giải thích.

Nhưng anh không đồng ý.

Ngước mắt, nhìn người trước mặt một cái, giọng nói trầm thấp, không nhanh không chậm. “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”

Lộ Thịnh Minh rũ mắt xuống: “Con bé rất lệ thuộc vào chú.”

Vậy thì thế nào?

Lộ Thịnh Minh thở dài một tiếng: “Nếu sau này, thật xảy ra chuyện gì không thể vãn hồi…… Trầm Quang, phiền chú thay anh chăm sóc con bé. Hai ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, anh Lộ chưa bao giờ nhờ cậy chú nửa câu. Chuyện này, coi như là anh cầu xin chú.”

Cố Trầm Quang trầm mặc, hồi lâu, than nhẹ: “Chuyện này, anh không nói em cũng sẽ làm.” Xoay người, trước khi đi, rốt cuộc không nhịn được trái tim mãnh liệt, giọng nói hơi lạnh lùng: “Anh chưa bao giờ biết Nam Nam muốn cái gì, chỉ dùng suy đoán của bản thân làm tổn thương người khác lại tự hại mình.”

Nói đến đây đã rõ ràng, nói thêm một chữ nữa cũng không cần thiết.

Lộ Thịnh Minh đứng ở cửa, nhìn bóng lưng Cố Trầm Quang càng cách xa, đứng nguyên tại chỗ hồi lâu. Hắn xoay người, liếc mắt nhìn lên lầu, rũ mắt xuống, ánh mắt u tối.

Ngoài cửa sổ, bóng đêm thâm trầm rét lạnh thấu xương. Thân Lộ Thịnh Minh ở chỗ ấm áp, trái tim lại như đá chìm xuống biển, bị bao phủ trong đó, không còn sức sống.

Là hắn không tốt.

Cả đời này sống đến bây giờ, chưa từng tận chức trách người làm cha, một lòng sống đầu đường xó chợ. Đến cuối cùng cũng không khỏi làm tổn thương đến huyết mạch duy nhất.

Sống cả đời, trừ tổn thương cùng oán hận, cái gì cũng không còn lưu lại.

Sống uổng phí một đời.

————

Tình hình bệnh dịch càng ngày càng nặng, lòng người càng bàng hoàng. Đầy đường ngoại trừ một số ít an ninh cùng công nhân


/52