Trầm Quang Theo Hướng Nam

Chương 28 - Chương 28

/52


Lúc tỉnh lại đã ở tại bệnh viện.

Cố Trầm Quang chậm rãi mở mắt, tinh thần khôi phục, nhìn căn phòng màu trắng tinh trước mặt, sửng sốt mấy giây, mới nhớ lại tai nạn xe cộ tối qua.

Bên giường có y tá đang điều chỉnh lượng nước biển, nhìn thấy anh mở mắt, buông lỏng ống giọt trong tay, vui vẻ nói: “Cố tiên sinh, anh tỉnh rồi?”

. . . . . . Ừ.” Cố Trầm Quang thử ngồi dậy, nhưng mà hoàn toàn không dùng sức được, trên người rất đau.

Y tá thấy thế, lập tức ngăn cản: Cố tiên sinh, cơ thể anh hiện tại vẫn còn chưa hồi phục, không thể rời giường. Cần phải nghỉ ngơi mấy ngày.”

Cố Trầm Quang khẽ gật đầu, mở miệng, miệng lưỡi đều khô khốc, lúc nói chuyện cổ họng đau giống như là vết thương bị kéo ra. “……. Người bạn đi cùng tôi như thế nào rồi?”

Vị tiên sinh được đưa đến bệnh viện cùng anh sao?”

Cố Trầm Quang chậm rãi chớp mắt, bày tỏ ý đúng vậy.

Y tá cười cười: Yên tâm đi, thương thế của anh ta không nặng bằng anh, chỉ bị thương ngoài da.”

Vậy thì tốt.

Anh yên tâm rồi. Tiếp theo anh liền đảo mắt tìm đồng hồ điện tử trong phòng, liếc nhìn, đã là hơn 4 giờ chiều ngày hôm sau. 9 ngày nữa đợt tập huấn quân sự của Nam Nam mới kết thúc, cũng không biết bản thân anh có thể hồi phục hay chưa.

Cũng không thể để cho cô nhìn thấy bộ dáng này của anh.

Khắp người đều đau. Cố Trầm Quang ngược lại yên tâm, ít nhất cho thấy không có tổn thương đến gân cốt, sẽ không có vết thương gì quá lớn.

. . . . . .

Y tá điều chỉnh ống nước biển xong, liếc nhìn người trên giường đã ngủ, yên lặng tắt đèn, đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Chiều ngày hôm sau, Lê Tích tới thăm người chung phòng bệnh.

Thương thế của hắn ngược lại không nặng, trên mặt có vết trầy nhẹ, hiện tại đã có thể chạy nhảy, có thể ăn thịt. Chuyện này rất bình thường, phía trước gặp phải chướng ngại sẽ đánh tay lái về bên phải, đây là bản năng tự vệ của mỗi tài xế.

Lê Tích vẫn còn đang mặc quần áo bệnh nhân, nhìn Cố Trầm Quang đã có thể ngồi dựa nửa người trên giường. Hắn ngồi xuống cái ghế nhỏ dành cho người thăm bệnh ngồi xuống bên cạnh mép giường.

Bắc sĩ nói cậu khi nào thì có thể xuống giường?

Hôm nay tình trạng của Cố Trầm Quang tốt hơn nhiều so với ngày hôm qua, đã có thể nói chuyện: “Bác sĩ nói ít nhất là nửa tháng.”

Lê Tích nhíumày, “….. Lâu như vậy?” Hắn dừng lại một chút, ánh mắt hơi chút phiền não nhìn về phía Cố Trầm Quang, nghiêm túc nói: Thật xin lỗi.

Cố Trầm Quang sững người ra: Thật xin lỗi cái gì?

Một giây kế tiếp, anh liền hiểu. Lê Tích đây là cảm thấy bởi vì hắn đánh tay lái về bên phải cho nên thương thế của anh mới nặng như vậy?

Cố Trầm Quang buồn cười, lắc đầu một cái, thản nhiên nhìn về phía Lê Tích. “Chuyện này không liên quan đến cậu, đổi lại là tôi, tôi cũng có thể sẽ làm như vậy.”

Cũng không phải cảm thấy mạng mình quan trọng hơn so với bạn tốt, nhưng mà lúc gặp phải nguy hiểm sẽ tự bảo vệ bản thân trước, đây là bản năng của mỗi người. Trong nháy mắt đó, nếu thật muốn nói cái gì có thể chiến thắng bản năng, đối với anh mà nói, sợ rằng chỉ có Lộ Nam Tâm.

Lê Tích yên lặng, không nói gì. Nào phải sợ biết Cố Trầm Quang tuyệt đối không trách hắn, cũng biết lúc đó chỉ là lựa chọn bình thường. Nhưng mà lòng người chính là như vậy, dù có làm gì cũng không cách nào thay đổi, trong lòng áy náy lại không giảm nửa phần.

Đáy lòng Lê Tích thở phào một cái, thu lại tâm trạng, nghiêm nghị nói: “Đám người kia đã bị bắt, còn đang bị giam giữ.”

Trước đó Cố Trầm Quang đi tìm Phương Tuấn Thừa điều một vài người tới bảo vệ mình. Khuya ngày hôm trước, xe của anh vừa mới chạy ra ngoài, đám vệ sĩ ở ngoài cửa liền phát giác không đúng, theo sát đám người kia.

Trước mặt xe Cố Trầm Quang vừa mới bị đụng, đám vệ sĩ chen vào giữa khoảng cách của đám người kia, lao xuống xe bắt lấy tất cả lên xe, hiện tại đang giam giữ ở đồn cảnh sát.

Vẻ mặt Cố Trầm Quang cũng nghiêm chỉnh lại, trầm giọng hỏi: “Cậu đến xem rồi?”

Vẫn chưa, tôi cũng mới vừa được cho phép xuống giường.” Lê Tích buông tay.

Ừ.” Cố Trầm Quang


/52