Tổng Tài Trên Cao , Độc Chiếm Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 17: Cho thêm tiền cũng không có người mua (2)

/2130


Chương 17: Cho thêm tiền cũng không có người mua (2)

Editor: May

 

“Tả Hàn Thành, đến tột cùng anh là làm nghề gì? Sao tài nấu nướng lại tốt như vậy……”

Tả Hàn Thành hoàn toàn không bởi vì trong mắt An Hảo mơ hồ lộ ra tò mò và sùng bái mà có bất kỳ biểu tình biến hóa nào, gắp đồ ăn trong dĩa khác bỏ vào trong chén cô: “Về sau ăn ít đồ ăn vặt thôi.”

An Hảo ăn đồ ăn anh gắp tới, đồng thời liếc nhìn bàn trà rỗng tuếch một cái, đoán được khoai lát là bị anh ném đi.

Chỉ là đối mặt đồ ăn ngon như vậy cô cũng không phát ra được tính tình, chỉ vừa ăn vừa gật đầu đáp ứng: “Ừm…… Tôi sẽ tận lực……”

Nghe ra cô là đang có lệ, Tả Hàn Thành lạnh lùng nhìn cô một cái: “Không phải đang nói giỡn.”

An Hảo vội buông chén, bưng ly nước lên uống một ngụm, nói: “Nghiêm túc như vậy? Tôi ăn đồ ăn vặt lại không phạm pháp!”

“Ăn cơm đúng giờ, đồ ăn vặt không phải thực phẩm cần thiết.”

An Hảo có chút nén giận, anh quản cũng quá rộng! Quản cô trang điểm ném đồ của cô, hiện tại đến ăn đồ ăn vặt cũng muốn bị hạn chế!

Nếu không phải thấy tài nấu nướng của anh tốt như vậy, làm đồ ăn ăn ngon như vậy, hiện tại cô nhất định sẽ cực kỳ có quyết đoán trực tiếp đẩy đồ ân trước mặt ra, đứng dậy rời đi.

Chỉ là bây giờ con sâu thèm ăn của cô đã ra ngoài, bất chấp mặt mũi hay không mặt mũi, sau khi miễn cưỡng “ừ” một tiếng lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ không tình nguyện, hoàn toàn không phục.

Miễn cho anh lại nói gì đó để giáo dục mình, sau khi An Hảo và mấy cái ăn xong, đã trực tiếp tìm đề tài: “Đúng rồi, Tả Hàn Thành,  rốt cuộc anh là đang làm gì? Sao người nhà họ Hứa kính sợ anh như vậy? Hình như hiệu trưởng chúng tôi cũng không dám đắc tội anh…… Hơn nữa tài nấu nướng của anh cũng tốt như vậy……”

Tả Hàn Thành rất bình tĩnh liếc cô một cái: “Nhiều năm trước khi tôi ở nước ngoài học tập là ở một mình, thời gian lâu rồi tự nhiên biết chăm sóc chính mình, để tôi lựa chọn đồ ăn bán ở bên ngoài và tự mình xuống bếp, tôi đương nhiên lựa chọn tự mình làm.”

“Vậy đến tột cùng anh là làm gì?”

An Hảo cảm thấy chính mình đã sắp bị anh lột ra một lớp da, kết quả cô đến bây giờ vẫn không biết rốt cuộc anh có thân phận gì.

Không được, cô cần thiết hỏi rõ ràng, ít nhất cũng phải hòa nhau một ván.

Lúc này tiếng chuông di động của An Hảo bỗng nhiên vang lên, Tả Hàn Thành không hề suy xét, đã lấy di động của cô qua, thấy biểu hiện trên màn hình là hai chữ “ông chủ”, lập tức nhìn cô một cái.

Da mặt An Hảo căng thẳng, cúi đầu làm bộ giống như không nhìn thấy tiếp tục bới cơm.

Nhưng vẫn là nhịn không được lén nhìn về phía anh, thấy anh cúp điện thoại, không có ý muốn nghe, lúc sau liền giống như chưa từng có gì phát sinh, lạnh nhạt nói: “Chuyện này không quan trọng.”

“Sao lại không quan trọng? Tôi đến anh là ai cũng không biết, ai biết anh có thể bỗng nhiên bán tôi đi không?”

“Bán em? Chỉ bằng cách ăn mặc và diện mạo của em ở quán bar, cho thêm tiền cũng không có người mua, tôi sẽ làm loại buôn bán thâm hụt tiền này sao?”

An Hảo thiếu chút nữa bị một ngụm cơm sặc chết.

Cô âm thầm nghiến răng, sau khi ăn thêm một lát liền đẩy chén về phía trước: “Tôi đã ăn no.”

Nói xong đang muốn đứng dậy.

 


/2130