Tổng Tài Trên Cao , Độc Chiếm Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 16: Rốt cuộc tại sao lại lấy tôi (1)

/2130


Chương 16: Rốt cuộc tại sao lại lấy tôi (1)

Editor: May

 

Buổi chiều sau khi An Hảo ăn uống no đủ liền ngủ một giấc, hơn 5 giờ mới tỉnh lại.

Tiếng chuông di động vang lên vào đúng 6 giờ, cô vội vàng chạy ra từ trong phòng tắm, cầm lấy di động nghe máy: “Alo! Ông chủ! Tôi lập tức đến ngay!”

“An Hảo! Đêm qua sao cô không trở về? Cặp sách trong phòng bao ngược lại bị cầm đi, vậy tiền năm chai rượu đâu? Xảy ra chuyện gì? Con nhỏ chết tiệt cô sẽ không cầm tiền trốn đi chứ?”

“Ách, chờ lát nữa tôi tới lại giải thích với ông, tôi lập tức tới ngay!”

Sau khi cúp điện thoại chạy về phòng tắm, nhìn chính mình trong gương. Dù dùng máy sấy sấy như thế nào, vẫn không sấy ra tạo hình tóc giả lúc trước.

Bận việc hơn nửa giờ đến bây giờ còn chưa kịp trang điểm, cuối cùng cô từ bỏ vấn đề kiểu tóc, tính toán đi trang điểm trước.

Kết quả mới chạy ra từ trong phòng tắm, đã bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa bị mở ra.

Tả Hàn Thành đi vào nhà, đầu tiên là thấy An Hảo tóc tai lộn xộn, dư quang khóe mắt dừng ở những gói đồ ăn vặt trên bàn trà và trên sô pha phòng khách.

Lại nhìn chung quanh một vòng, cả căn nhà ở trong một ngày giống như đã biến thành hiện trường tai nạn.

Mà đầu sỏ gây tội kia bởi vì thấy anh đã trở lại mà bỗng nhiên cứng đờ đứng ở sau sô pha, có chút không biết theo ai nâng tay nhỏ lên rất là máy móc chào hỏi, cười vẻ mặt xán xán: “Hi, anh đã trở lại? Tan tầm rồi hả?”

Mới chỉ một ngày, trong phòng bị cô đạp hư đến giống như một bãi chiến trường, cô ngược lại sửa soạn mình sạch sẽ, mới vừa tắm xong, mặc quần áo chỉnh tề ở trên người, hiển nhiên là đang chuẩn bị ra cửa.

Tả Hàn Thành đi qua một mảnh lộn xộn trong phòng khách, sau khi thấy trên sô pha kia xếp đầy đồ ăn vặt đã ăn không còn thừa bao nhiêu, anh giơ tay xoa xoa giữa mày: “Em muốn ra cửa?”

“Ừm……” An Hảo ba phải cái nào cũng được ừm một tiếng.

Nghe ra thái độ có chút chột dạ ba phải cái nào cũng được của cô, đôi mắt anh tuấn của Tả Hàn Thành khẽ động, không hỏi cô muốn đi đâu: “Trước khi đi nhớ thu dọn sạch sẽ.”

An Hảo khiếp sợ nâng mắt lên nhìn anh: “Hiện tại?”

“Trừ phi cô muốn ngủ ở trong đống rác.”

“Nhưng tôi đang gấp!”

Nhưng mà Tả Hàn Thành không có lại nhiều lời thêm với cô, đã đặt áo khoác trên khuỷu tay đến giá áo chỗ cửa, rũ mắt nhìn đôi giày của cô bị ném ngả nghiêng trên sàn nhà ở cửa.

An Hảo vốn là muốn phản bác, nhưng cúi đầu nhìn căn nhà vốn dĩ sạch sẽ ngăn nắp ở trong một ngày đã bị chính mình phá hư thành như vậy, tuy rằng sốt ruột ra cửa, nhưng cũng biết chính mình có lỗi trước.

Đành phải vẻ mặt không tình nguyện cúi người nhặt túi trên sô pha lên, khi ngẩng đầu thấy Tả Hàn Thành chú ý tới giày cô ném ở cửa, lập tức bước vội qua, ở trước khi phát hỏa giành trước một bước xếp chỉnh tề đôi giày kia.

Sau đó ở dưới ánh mắt có chút khiến người cảm thấy lạnh lẽo kia, xám xịt xoay người về phòng khách và phòng ngủ, chậm rãi thu dọn sạch sẽ hiện trường tại nạn do chính mình chế tạo ra.

Tốn một tiếng rưỡi, rốt cuộc đã hoàn toàn khôi phục phòng ngủ và phòng khách trở về nguyên trạng, cô mệt đến đã không muốn ra cửa, nhưng vừa nhìn thời gian đã sắp đến 7 giờ 30, không nói hai lời xoay người cầm cặp sách lấy ra túi trang điểm của mình, ngồi ở trong phòng khách muốn nhanh chóng trang điểm lên.

 


/2130