Tổng Tài Daddy Bị Mẹ Bơ

Chương 2: Tiết Tử (Hạ)

/983


Tiết Tử (Hạ)

Editor: Bông Béo

Ngày thứ 2, Điền Kỳ Kỳ đúng hẹn đi tới khách sạn Đế Quốc. Điền Kỳ Kỳ nhịn không được kinh ngạc cảm thán , quả là khách sạn 5 sao cao cấp xa hoa, từ trong đại sảnh đi qua, làm cho người ta có loại cảm giác choáng váng. Đèn thủy tinh chiết xạ xa hoa làm người ta lóa mắt , phong cách trang trí nơi đây y như ban ngày, âm nhạc du dương mà điểnnhã loáng thoáng bay tới, cho người ta 1 loại hưởng thụ không gì sánh kịp.

Trừ bỏ xa xỉ, vẫn là xa xỉ.

Điền Kỳ Kỳ căng thẳng mà hít vào một hơi, liền hướng tới thang máy đi đến.

Thang máy của khách sạn mang cho người khác cảm giác không trọng hoặc siêu trọng, phảng phất giống như phập phồng nhân sinh. Vĩnh viễn gọi người cân nhắc không chừng…

“Leng keng!”

Cửa thang máy mở ra, Điền Kỳ Kỳ liền đi theo địa chỉ phòng mà hôm qua La Hạo lưu lại. 103… Cái phòng kia tựa hồ đang mở ra , chắc là phòng cô cần tìm rồi. Điền Kỳ Kỳ lòng tràn đầy vui mừng mà đẩy cửa đi vào, đóng cửa lại. Lại không biết việc làm này của cô sau này nhân sinh của cô không thể nào biến chuyển được nữa. .

Trên giường lớn hoa lệ có 1 người đang nằm, Điền Kỳ Kỳ đoán rằng đó là La Hạo. Mặc áo sơ mi màu trắng, cúc áo vẫn luôn mở rộng tới giữa ngực, lộ ra bên kia phần ngực tinh tráng. Hô hập phập phồng nặng nề mà hữu lực. Trong không khí phiêu tán 1 cỗ hương vị nhàn nhạt, còn kèm theo hương vị cồn nhè nhẹ, nghĩ đến hẳn là hắn đã uống xong rượu.

” Lấy nước cho tôi với, khát…”

Đột nhiên nghe được thanh âm mơ hồ mà trầm ngâm, lộ ra vài phần khó nhịn cùng nhường nhịn, làm Điền Kỳ Kỳ có chút không đành lòng. Đem chính mình phóng tới 1 bên, liền rót chiến nước để làm tinh thần hắn tốt hơn.

” Nước tới”

Điền Kỳ Kỳ chạy vội tới bên mép giường, bỗng nhiên lại phát giác ra người này không phải La Hạo. Cô cả người đều sợ đến ngây ngưòi, đứng ngơ ngẩn, trong lúc nhất thời không biết làm sao.

” Như thế nào sẽ? Vì cái gì lại biến thành như thế này”

Khuôn mặt trước mắt này quả thật chính là điên cuồng, sự tà nịnh không kiềm chế được quả thật với La Hạo là cực kỳ bất đồng, trên người hắn lại có 1 loại khí chất khiếp ngưòi đồ sộ. Làn da ngăm đem, tóc ngắn được cắt tỉa gọn gàng, con ngươi lộ ra sự lạnh lẽo, đôi môi được đo đạc tuyệt mỹ, còn có khuôn mặt kia so với Satan còn tuấn mỹ hơn 3 phần, quả thật thượng đế có 1 bàn tay điêu luyện mà sắc sảo để tạo ra 1 người như vậy. Cứ nhìn bộ dáng say rượu của hắn ngay lúc này , nhưng mà có vẻ hắn vẫn ưu nhã thong dong như vậy, giống như vương tử sinh ra đã mang thân phận tôn quý.

Còn có bộ quần áo trên người hắn, bộ quần áo bó sát người được thiết kế tốt nhất theo khuynh hướng cảm xúc, gãi đúng chỗ ngứa mà thể hiện ra ầm thầm cảm thám dáng người. Cho dù giờ phút này hắn đang nằm, cũng đem sự tà mị phát ra đến tận cùng.

“Cho tôi uống”

Không biết khi nào , người đang nằm trên giường đột nhiên mở bừng mắt, nhìn lấy Điền Kỳ Kỳ, lấy 1 loại mệnh lệnh tuyết đối mà nói.

Điền Kỳ Kỳ lúc này ngẩn ngơ nhìn bề ngoài của hắn cũng hồi hồn lại,mơ mơ màng màng mà đem nước đưa tới bên môi của hắn . Trong lòng còn suy nghĩ vì sao La Hạo không ở chỗ này, mà là 1 nam nhân xa lạ. Chẳng lẽ là cô mơ mơ hồ hồ mà đi nhầm phòng? Tưởng tượng đến cái này, trên mặt Điền Kỳ Kỳ lúc này tức khắc xuất hiện 1 tầng khói mù, cô quết tâm phải đi ra ngoài để xem phòng nào mới đúng!

Lâm Dật vui sướng mà uống 1 cốc nước lớn , rốt cuộc không còn cảm thấy khó chịu. Ý thức được hoảng hốt bên trong bỗng thêm nhiều thêm 1 người, Lâm Dật hơi khó khăn mà đứng dậy, đôi mắt thâm trầm có 1 tầng mê ly, mờ mịt mà nhìn nữ nhân bên cạnh, lại chậm rãi nhìn trên có 1 tầng ôn nhu cùng đau đớn.

” Anh làm gì, mau thả tôi ra”

Nếu là cô thật sự đi nhầm phòng , chẳng phải 100 vạn kia sẽ ngâm nước nóng sao! Điền Kỳ Kỳ trong lòng còn đánh mình vì tính toán nhỏ nhặt.

” Y Ninh! Em đã trở lại ! Là em sao? Y Ninh?”

Lâm Dật bắt lấy cô, trong miệng tràn đầy thâm tình mà nói ra 1 cái tên.

” Thực xin lỗi ngày, anh nhận sai người rồi!”

Điền Kỳ Kỳ giãy giụa, sức của nam nữ khác nhau có khác, cơ thể của cô nhu nhược căn bản không thể chống đỡ hắn cường đại. Tức khắc 1 trận trời đất quay cuồng, Điền Kỳ Kỳ kinh hô một tiếng, tất cả lời nói đều bị nuốt sống.

Lưỡi dài mà hữu lực tiến quân thần tốc, hung hăng mà cạy hàm răng của Điền Kỳ Kỳ ra, tiến quân thần tốc vào miệng thơm ngon của cô, một tấc lại 1 tấc mà hủy diệt lí trí của cô. Cô không phải là chưa có nếm thử quá kiểu hôn Pháp, nhưng mà quá mãnh liệt, mang theo lực lượng phá hủy mà hôn, làm người ta sợ hãi. Điền Kỳ Kỳ ý thức được, một loại nguy hiểm xưa nay chưa từng đang hướng tới gần cô, thậm chí làm cô lui không thể lui.

“Ách……”

Điền Kỳ Kỳ vô lực mà lấy bàn tay nhỏ xô đẩy hắn, ngăn cản hắn tới gần. Cô lần lượt đối với lâm dật mà đấm đánh nói, càng như là một loại cố ý khiêu khích.

“Y Ninh, anh rất nhớ em, em đừng rời đi được không?”

Lúc sau Lâm Dật hắn hung hăng mà nhấm nháp cô, lúc này cách môi của cô đã đỏ thở hổn hển hắn mới chịu buông ra.

“Anh —— Anh mau thả tôi ra, tôi không phải là Y Ninh của anh!”

Điền Kỳ Kỳ thở gấp rống ra tiếng nói.

“Y Ninh, em đã nói vĩnh viễn đều sẽ không rời bỏ anh.”

Trên người hắn mang theo nồng đậm dục vọng, đôi môi mỏng lạnh của hắn ngậm lấy vành tai của cô, thô cát thanh âm thô cát truyền đến tai cô lại làm mỗi chỗ tế bào trên thân cô đều chấn động

“A, không cần!”

Bất ngờ một loại xa lạ cực nóng truyền khắp toàn thân của cô, Điền Kỳ Kỳ nước mắt rốt cuộc cũng rơi xuống.

“Y Ninh, anh yêu em.”

Lâm Dật chạm vào người cô, ôn nhu mà làm đau đau cô, lại muốn hung hăng mà tra tấn cô, đem thân thể của cô mà xoa xoa. Thanh âm trầm thấp mà phun ở trước ngực của cô, cặp kia giống như, báo săn đôi mắt giống nhau phun ra ánh sao hoàn bại lộ ra tuyệt đối bưu hãn cùng cuồng dã.

Hắn giống như là chúa tể của thế giới, quá mức cường thế bá đạo. Hắn không bao giờ muốn ẩn nhẫn, nâng người của cô lên, đột nhiên đâm vào ——

“A —— không cần —— đau ——”

Điền Kỳ Kỳ kêu to ra tiếng , hắn cường hãn cơ hồ là muốn đem cả người cô đều xé nát. Một loại bị chia năm xẻ bảy xuyên tim đau đớn đều lan tràn ra toàn thân, làm thần kinh của Điền Kỳ Kỳ tức khắc đều căng chặt. Lập tức, nước mắt như kim cương kia lập tức trào dâng như nước suối, con mắt hẹp mà ào ạt chảy ra, lông mi thon dài kia ướt nhẹp, kể ra cô đau đớn cùng đau thương……

Nước mắt theo gương mặt tinh tế cùng mềm nhũn mà chảy xuống , cùng với thanh âm của cô mà òa khóc nức nở, phát ra những tiếng nghe thấy lay động……

“Anh ra ngoài! Buông tôi ra ——”

Điền Kỳ Kỳ một lần lại một lần mà cầu xin. Nhưng Lâm Dật lại chỉ đắm chìm vào hồi ức của chính mình cùng say trong mộng, hắn điên cuồng mà đâm vào rút ra người cô , phóng thích khát vọng của chính mình ……

Một bên người không biết khi nào mà nặng nề chìm giấc ngủ, Điền Kỳ Kỳ trong đầu trống rỗng, ngơ ngác nhìn trần nhà sáng choang, ý thức cùng thân thể phảng phất đều ở trong nháy mắt mà bị đào hết.

Nước mắt không tiếng động mà chảy xuống, ở 1 bên má trắng nõn mà lưu lại một cái hình bầu dục nước mắt. Không đợi nước mắt chảy hết, lại có một cái hình bầu dục chảy tiếp xuống. Nước mắt càng ngày càng nhiều, càng ngày càng mặn, liền có một đạo vệt nước trượt xuống, trượt xuống, tẩm ướt toàn bộ thế giới của cô trông chốc mắt mắt……

Nước mắt cùng hỗn tạp thanh âm nức nở, toàn bộ thế giới đều trở nên an tĩnh, như là yên lặng mà nghe cô khóc……

Có lẽ là bị tiếng khóc của cô đánh thức, Lâm Dật không vui mà nhíu nhíu mày, chậm rãi mở mắt. Nhìn đến người nằm bên cạnh hắn thân bỗng chốc hơi hơi sửng sốt, nhưng cũng chỉ là chợt lóe rồi biến mất trong sự thương tiếc mà thôi. Ngay sau đó liền không chút hoang mang mà rời giường, tinh thần ưu nhã mà nhặt lên từng món quần áo bị vứt xuống đất, cực kỳ soái khí mà lấy từng cái mặc vào, phảng phất đối với hắn như vậy sự hắn đã sớm tập thành thói quen.

Tìm kiếm bóp da của chính mình, Lâm Dật bỗng nhiên phát hiện tên ga trải giường màu xanh lá có một màu đỏ tươi, giống như 1 đóa hoa hồng huyết sắc sinh trưởng ở 1 nơi hoang vu, như vậy chói mắt, trong lòng làm như bị 1 con dao mà đâm một chút, thở dài, tùy ý mà rút ra một tờ chi phiếu 10 vạn đặt ở đầu giường, liền cũng không quay đầu lại mà rời đi……

Điền Kỳ Kỳ cũng không có đi tìm La Hạo, mà cô cũng không bao giờ muốn gặp tên nam nhân giống như Satan kia. Cô cầm kia 10 vạn kia, quyết định đi nước Mỹ.

Nhưng mà mấy tháng sau cô lại phát hiện chính mình có thai. Tâm trạng của cô âm u giống như bầu trời New York nhất thời muốn sụp đổ , cô tưởng tượng trong bụng chính mình thế nhưng có một tiểu sinh mệnh. Càng hoang đường hơn chính là, cô căn bản không biết thân thể của con nửa dòng máu chảy của ai. Cô không biết hắn là ai, mà người kia, chỉ sợ cũng sớm đã đem cô quên mất đi.

Cô cho rằng nàng phiêu du đi sang bên kia Thái Bình Dương, liền có thể thoát khỏi mệnh bất hạnh. Nhưng mà kết quả là lại bất quá chứng minh vận mệnh vẫn luôn cùng cô vui đùa. Cô một người nên làm như thế nào có thể gánh vác nổi đứa nhỏ này? Chính là chung quy tâm của cô quá mềm, sinh mệnh của con trai lại cho cô một loại hy vọng mới. Cô không có quyền lợi cướp đoạt mạng sống của con trai hài tử, cô chung quy vẫn là luyến tiếc, liền đem bé giữ lại.

Sự thật chứng minh, Điền Kỳ Kỳ lựa chọn là vô cùng anh minh chính xác. Ngay từ mấy năm đầu, cô mang theo Điền Bảo Bảo ở cái quốc gia xa lạ này, một bên sinh hoạt một bên đi học rất là gian khổ.

Ban ngày đi học, buổi tối còn phải làm thêm, nhưng mà Điền Bảo Bảo lại rất là ngoan ngoãn nghe lời, rất ít ầm ĩ, cái này làm cho Điền Kỳ Kỳ cảm thấy vô cùng vui mừng. Điền Bảo Bảo từ nhỏ đã thông minh hơn những đứa trẻ khác , bé ba tuổi là có thể học thuộc đường thơ Tống từ, tiếng Anh, Trung cũng giỏi, nói cực kỳ lưu loát. Thời điểm bốn tuổi, bé đã bắt đầu tham gia các loại đấu trí , nhiều lần nào cũng mang giải về. Làm Điền Kỳ Kỳ kinh hỷ mà liên tục cảm khái, cô sinh ra thiên tài, chính là một cây rụng tiền.

Năm tuổi, Điền Bảo Bảo đã có thể phá giải trò chơi mã hóa, sáu tuổi bé đã có thể bắt đầu biên soạn trình tự trò chơi. Mỗi khi Điền Kỳ Kỳ đi làm trở về, Điền Bảo Bảo luôn là đã tri kỷ mà nấu cơm chờ cô. Sinh hoạt như vậy làm Điền Kỳ Kỳ cảm thấy vô cùng thỏa mãn, cái này con trai thiên tài , là lễ vật tốt nhất mà thượng đế ban cho cô, ai cũng đừng nghĩ đem con của cô mang đi.

Kỳ thật, Điền Kỳ Kỳ trong lòng không khỏi băn khoăn. Rất nhiều thời điểm, cô sẽ nằm mơ cái kia nam tử giống như Satan biết Điền Bảo Bảo tồn tại, không tiếc hết thảy mọi cách mà muốn đem Điền Bảo Bảo từ bên người cô cướp đi. Cô đoán rằng thân phận của nam nhân kia nhất định là bất phàm, nếu không năm đó hắn sẽ không như vậy không chút nào để ý mà ném cho cô 10 vạn.

Cho nên Điền Kỳ Kỳ cũng luôn nỗ lực. Làm con trai có thể vĩnh viễn lưu lại bên người cô phương thức chính là cô phải trở nên rất mạnh mẽ. Cô dùng ba năm thời gian của chính mình để trưởng thành vì sự nghiệp thiết kế châu báu nổi danh khắp toàn cầu, bạn tốt của cô cũng khó có thể tin mà chế nhạo cô có phải hay không bị linh hồn thiên tài nào bám vào người.

“Bảo bối, nếu là ngày nào đó cha con mà muốn mang con đi, con nhất định không được vứt người đã cùng con sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy a? Con chính là mẹ một phen ngậm đắng nuốt cay mà sinh ra.”

Điền Kỳ Kỳ cảm thấy nguy cơ lại lần nữa đánh úp cô, cô từ sô pha ngồi dậy, vô cùng nghiêm túc mà đối với đứa con trai đang bận rộn trong phòng bếp mà hô .

“Mẹ, làm ơn đừng có cả ngày miên man suy nghĩ mà tưởng tượng những cái đó được không. Mau rửa tay ăn cơm, con rất hiếu thuận, nhưng lại luyến tiếc mẹ sau này cô độc suốt quãng đời còn lại.”

Điền Bảo Bảo một bên đem đồ ăn đã nấu xong bưng lên bàn ăn, một bên thực ghét bỏ mà đối với Điền Kỳ Kỳ mà giáo dục.

Điền Kỳ Kỳ nhanh như chớp mà nháy mắt nhìn con trai như phấn điêu ngọc, con ngươi màu đen chiếu ra hai cái bóng dáng nho nhỏ, như kim cương lóng lánh.

“Mẹ, người có phải hay không có chuyện muốn nói?”

“Bảo bối, chúng ta về nước được không?” Ở nước Mỹ ngây người nhiều năm như vậy, cô thật sự có chút nhớ Trung Quốc, tưởng tượng trở về lại nhìn một cái. Huống chi dông tố cũng đã thúc giục nàng rất nhiều lần, cô rất nhớ bạn tốt của cô

“Được.”

“Đáp ứng nhanh như vậy? Con không hỏi vì cái gì sao?”

Điền Kỳ Kỳ trong lòng nổi lên nghi hoặc, chẳng lẽ là tiểu gia hỏa này trong lòng sớm có tính toán.

“Mẹ đi nơi nào, Điền Bảo Bảo liền đi nơi đó.”

Tiểu gia hỏa đem Điền Kỳ Kỳ đẩy vào toilet rửa sạch tay, lại đem cô kéo đến bên bàn ăn . Liền cái này mẹ, nếu là cô làm cho một người về nước, bế thật đúng là có điểm không yên tâm đâu!


/983