Tổng Tài Cường Sủng: Bà Xã Thật Ngọt Ngào

Chương 4: Giả vờ cái gì?

/1384


Chương 4: Giả vờ cái gì?

Đêm, dần dần sâu.

Cơn buồn ngủ đánh úp, Ninh Sơ nhắm mắt lại, tiến vào giấc ngủ.

Đương ngủ say, trong cơn mơ màng cô bỗng thấy ngực bị một tảng đá lớn đè ép, chỗ cổ còn có hơi thở ẩm ướt.

Cho dù buồn ngủ, nhưng tâm đề phòng cô cô vẫn rất mạnh cho nên cô nhanh chóng mở mắt.

Trong phòng ngủ không bật đèn, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, cô chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đè trên người cô.

Chú buồn ngủ còn sót lại trong đầu nhất thời mất sạch.

Người đàn ông đang gặm cổ cô nồng nặc mùi rượu, hơi thở ồ ồ.

"Ninh Trạch Hiên? !"

Ninh Sơ dùng sức đẩy người đàn ông, sắc mặt lạnh lẽo, cô ngồi bật dậy trên giường. Tay mò đến đầu giường, bật điện.

Thấy rõ người đàn ông uống đến đỏ bừng cả khuôn mặt, men say mơ hồ, Ninh Sơ lặng lẽ đưa tay cầm lấy gối đầu.

Ninh Trạch Hiên là con trai độc nhất của Đinh Mạn Lệ và Ninh Đông Hải, lớn hơn Ninh Sơ 4 tuổi.

Năm đó sau khi Ninh Sơ xảy ra chuyện kia, Ninh Trạch Hiên không ít lần nhục nhã cô.

Ninh Trạch Hiên nhìn khuôn mặt vừa thanh thuần lại không mất đi nét quyến rũ của Ninh Sơ, trái cổ anh ta lăn một vòng, "Sơ Sơ, dù sao cô cũng đã bồi ngủ nhiều người đàn ông như vậy rồi, bồi thêm anh nữa có tính gì?"

Máu toàn thân Ninh Sơ bỗng như đông cứng lại, "Anh còn là người sao?"

Tầm mắt Ninh Trạch Hiên nhìn từ gương mặt tinh xảo như họa của Ninh Sơ , chuyển đến lồng ngực đang phập phồng cô, tuy không nhìn được cái gì nhưng đường cong cất giấu sau vạt áo thật sự mê người, khiến dục vọng trong người anh ta bùng cháy.

"Anh là người và anh cũng là đàn ông, Sơ Sơ, đêm nay anh sẽ khiến cô cảm nhận được anh có bao nhiêu lợi hại..." Không đợi Ninh Sơ nói chuyện, Ninh Trạch Hiên đã bổ nhào vào cô.

Anh ta ôm cứng lấy khuôn mặt xinh xắn của cô, vội vã muốn âu yếm.

Đôi môi tràn ngập mùi rượu, lúc sắp đến gần Ninh Sơ, bỗng nhiên bất động.

"Nếu anh dám động vào tôi, có tin tôi cho anh nếm thử mùi vị làm thái giám thời cổ đại không!" Ninh Sơ cười khẩy, trong mắt không có kinh sợ, cũng không có bối rối.

Một con dao nhỏ nhắn xinh xắn đang đặt tại bụng dưới Ninh Trạch Hiên.

Ninh Trạch Hiên vốn sửng sốt, sau đó, cười to hai tiếng, "Em gái à, cô giả bộ trong trắng cái gì? Ả đĩ kép vạn người cưỡi, toàn thân sặc mùi ***, ông đây muốn đè cô, là để mắt đến cô rồi!"

Ninh Sơ nắm chặt con dao trong tay, cô híp mắt, ánh sáng lạnh tràn ra, phút chốc, tay cô thêm sức.

Cảm giác đau đớn truyền đến từ bụng dưới khiến Ninh Trạch Hiên không thể không rời khỏi người Ninh Sơ.

Nhìn thấy bụng mình chảy máu, vẻ mặt anh ta hung dữ, mắt trừng Ninh Sơ, "Có tin tao nói với cha mẹ, bảo bọn họ tống mày vào ngục không?"

Ninh Sơ cúi đầu nhìn vệt máu đỏ tươi trên giường, cô nhếch môi, cười đến là diễm lệ, "Được thôi, chỉ cần anh không sợ mất mặt."

"Tao có gì mà phải sợ, đến lúc đó tao sẽ nói là, ả đĩ thối mày quyến rũ tao!"

"Quyến rũ anh?" Ninh Sơ quét mắt nhìn một lượt Ninh Trạch Hiên từ đầu đến chân, đuôi mắt nhếch lên, không chút để ý nói, "Anh trai đại khái còn không biết, tôi đã lắp camera mini ở trong phòng nhỉ? Nếu anh đổ oan cho tôi, tôi cũng không ngại công khai video clip, để cho mọi người phán xử công bằng, còn nữa, cái dáng vẻ heo chó không bằng của anh đó, tôi thật sự không vừa mắt đâu!"

Ninh Trạch Hiên nhìn Ninh Sơ mấy năm không gặp đã có bản lĩnh hơn xưa, anh ta nghiến răng nghiến lợi gật đầu, "Chúng ta cứ chờ coi!"

Ninh Trạch Hiên rời đi rồi, Ninh Sơ một lần nữa khóa trái cửa lại, kéo ghế sofa đè ở cửa, sau đó cô mới về giường.

Trong cái nhà này, cô còn chẳng bằng cả người ngoài mà, không phải sao?

Cô quấn chặt chăn, nàng vùi mặt vào đầu gối, nhưng cô vẫn cảm thấy rất lạnh.

...

Ngày hôm sau.

Ninh Sơ tới bệnh viện thăm Tiểu Tuyết xong, lúc chạng vạng tối đi tới club tư nhân xa hoa nhất thành phố Hạ Xuyên, dinh thự số 1.

……….


/1384