Tôi Không Phải Thiên Thần!

Chương 3: Nảy nở

/13


“Cho anh một tháng nhé?”_Mảnh giấy trong tay Na ghi như thế.

“Chuyện gì?”_Cô viết tiếp vào đó rồi đẩy về phía Phong.

“Trước tiên hãy làm bạn gái của anh một tháng. Sau một tháng này, dù em quyết định thế nào anh cũng sẽ không nói gì nữa. Được không?”

Cô cầm mảnh giấy trong tay, ngước lên nhìn hắn. Sâu trong đáy mắt xanh lam ấy là những cảm xúc chân thật mà cô có làm cách nào cũng không thể phủ nhận được. Tình cảm hắn dành cho cô có khi nào là thật lòng?

-Hãy thử đặt niềm tin vào anh! Một lần thôi!_Hắn mỉm cười, một nụ cười thật đẹp và trong sáng…chỉ dành riêng cho cô, cho duy nhất cô mà thôi!

Đặt niềm tin vào hắn? Cô có đủ lòng tin để thử không? Vốn đặt niềm tin vào ai đó đốt với cô đã là xa sỉ rồi, đằng này lại là người mới quen có mấy ngày. Thử không?

Làm sao cô biết được những điều hắn nói là thật hay giả? Biết đâu hắn chỉ muốn chơi đùa với cô thì sao? Tin hay không tin đây?

“Khi gặp một ai đó con cảm thấy đáng tin cậy, con hãy đặt niềm tin vào người đó. Có như thế con mới thấy cuộc sống nhẹ nhàng hơn, có thể nói ra những suy nghĩ trong lòng mà không phải tìm cách che dấu. Đừng quá cố chấp, hãy thử cho người đó một cơ hội cũng như cho bản thân mình một cơ hội giống như con đã từng trao niềm tin cho cha vậy!...” Những lời cha nuôi từng nói với cô trước đây cô còn nhớ rất rõ. Cho người đó một cơ hội cũng như cho bản thân một cơ hội? Được không?

-Tin anh đi! Cho anh một cơ hội thôi!_Hắn vẫn chăm chú nhìn biểu tình trên mặt cô, lên tiếng khẳng định lần nữa để chứng minh việc cô tin mình là đúng.

Cô nhìn lại hắn một lần rồi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu và…gật đầu. Cô quyết định thử tin hắn lần này, cho hắn và cho mình một cơ hội. Hi vọng quyết định của cô là chính xác!

Hắn sung sướng nhảy cẫng lên, bật cười thành tiếng. Và chính vì thế ngay lập tức hắn trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Nhưng hắn không quan tâm, điều duy nhất hắn biết lúc này là cô đã nhận lời, đã cho hắn một cơ hội. Cơ hội để hắn có thể…bước chân vào trái tim người con gái ấy!

-Ngồi xuống đi!_ Cô có chút ngại ngùng khi vô cớ cũng bị người khác soi mói, vội vàng kéo hắn ngồi xuống. Lần đầu tiên cô biết ngượng, cảm giác rất lạ: Trong lòng có chút vui vui xen lẫn xấu hổ, hai má dần dần nóng bừng lên, tâm hồn lâng lâng như trên mây…Tóm lại, những cảm giác này đều là lần đầu tiên đến với cô.

------------------

Ra về:

-Anh đưa em về nhé?_Phong đi bên Na, tươi cười đề nghị.

-Không cần! Tôi về cùng Phan Vũ rồi!_Cô vẫn đáp cộc lốc, nhưng ngữ điệu thì có phần mềm mỏng hơn rồi.

-Sao lại cùng cậu ta? Bây giờ anh là bạn trai em, đưa đón em đi học là trách nhiệm của anh chứ! Mắc mớ gì liên quan đến cậu ta?_Hắn tỏ vẻ bất mãn, phụng phịu y như con nít.

-Tôi ở nhà cậu ta, đương nhiên phải về cùng cậu ta rồi!

-Không được! Việc của anh anh sẽ làm, không cần cậu ta giúp!_Hắn nói chắc nịch rồi nắm tay cô kéo đến chỗ gửi xe.

Trong khi đứng đợi hắn, cô tranh thủ gửi tin nhắn cho Vũ nói cậu ta về trước và thực hiện một cuộc gọi ngắn:

-Mọi chuyện đến đâu rồi?

-……………………_Không biết người bên kia nói gì mà khi nghe xong cô có vẻ suy nghĩ, đôi mày nhíu lại, trong mắt xoẹt qua một tia chết chóc.

-Chờ anh lâu không?_Tiếng Phong cất lên lôi cô ra khỏi suy nghĩ. Cô quay lại nhìn hắn cười nhẹ, chưa nói được gì đã bị hắn mang “Nồi cơm điện” đội lên đầu rồi. Cử chỉ thân mật của hắn khiến cô bất giác đỏ mặt, không dám nhìn vào gương mặt hắn chỉ đang cách mình chưa tới một ngón tay.

-Xong rồi!_Hắn cười tươi nhìn cô, tay khẽ xoa má cô đầy chiều chuộng sau đó mới leo lên xe nổ máy. (Anh này anh đi xe máy đến trường ạ! Chẳng biết là có bằng chưa nữa. Ra đường cảnh sát hỏi thăm thì khổ!)

Qua vài giây trấn tĩnh, cô cũng nhanh chóng leo lên phía sau, nhưng thấy hắn mãi mà chưa chịu đi liền thắc mắc:

-Còn chờ gì à?

-Không!

-Vậy sao còn không đi đi?

-Tại em chưa thắt dây an toàn nên anh không dám đi!

-Dây an toàn?_Cô nghe xong thì ngẩn ra_Xe máy thì lấy đâu ra?

-Là như vầy nè!_Hắn không chê cô ngốc, ngược lại còn rất vui vẻ nắm hai tay cô đặt lên bụng mình_Ôm chắc vào đó! (Hi.hi.hi…dây an toàn này đặc biệt à nha!)

Bàn tay hắn to lớn bao trọn cả tay cô, từng hơi ấm len lỏi truyền qua da thịt nhiệt lượng ấm áp, xua bớt đi cái lạnh của mùa đông, thứ mà rất lâu rồi cô không còn biết chúng như thế nào nữa. Vòng tay cô cứ thế xiết chặt lại, má áp vào tấm lưng rộng lớn của hắn, cố gắng tận hưởng cảm giác ấy từng phút giây.

-Dừng ở đây được rồi!_Khi xe chạy đến đầu phố, Na kêu Phong cho xuống.

-Chưa tới nơi mà! Để anh đưa em đến cửa!_Phong dừng xe, thắc mắc nhìn cô.

-Không cần! Mắc công người ta lại nói này nói nọ! (Ý chị ấy là mấy người giúp việc nhà Vũ đó. Hóng hớt kinh khủng luôn!)_Cô vừa nói vữa leo xuống xe.

-Vậy…anh về nhé! Bye…!_Hắn nhìn cô cười, tay gãi gãi đầu không biết nên mở lời thế nào.

-Sao thế? Bye rồi mà chưa về à?_Cô nhìn điệu bộ đó của hắn mà bật cười.

-Có thể…tặng anh…một nụ hôn không? (Biết ngay mà!)_Hắn nhìn cô bắng ánh mắt đầy mong chờ xen chút ngượng ngùng.

-Không!_Mặc dù thế nhưng cô vẫn nhẫn tâm với hắn bằng một từ_Thôi cậu về đi!

-Sao không chứ?_Hắn quay đi, thất vọng leo lên xe, mặt buồn so lẩm bẩm trong miệng.

Nhưng rất nhanh sau đó hắn lại đờ người nhìn theo bóng người con gái vừa đặt tay lên môi hắn. Cô đã hôn hắn…bằng cách của cô. Nhưng với hắn đã quá đủ rồi! Nhìn dáng cô xa dần, khoé môi hắn cứ thế cong lên, trong tim dâng trào cảm giác ngọt ngào, hạnh phúc mà bấy lâu nay hắn đã bỏ qua. Giờ đây hắn biết, thời gian qua hắn đã quá mù quáng, ngu ngốc khi để mình lạc trong thế giới phù phiếm, suốt ngày ăn chơi trác táng, ở bên những người con gái hắn không yêu, mà họ cũng chẳng có tình cảm gì với hắn, đơn giản chỉ là người này đi thì người khác thế chân. Sứ mệnh của hắn từ nay về sau là yêu cô, bên cô, bảo vệ, che trở cho cô…làm tất cả những điều tốt đẹp cho người con gái ấy, để cô ấy vui vẻ và hạnh phúc!

Hắn nổ máy phóng vụt đi. Từ phía xa, cô gái bước ra từ sau bức tường, lên một chiếc taxi vừa đến gần và đi khỏi. Na không trở về nhà Vũ luôn mà ra ngoài một lát, đã lâu rồi cô không có không gian yên tĩnh, vì thế cô muốn đến nơi nào đó và…suy nghĩ một chút…về những việc mình đang làm.

Chiếc taxi chở cô đến nghĩa trang thành phố, cô xuống xe, chầm chậm đi vào bên trong, qua những ngôi mộ của người xa lạ và dừng lại trước ngôi mộ nhỏ, trên bia đá có gắn ảnh của một người phụ nữ trẻ. Bà đang nhìn cô và cười, nụ cười hiền lành và đôn hậu…rất đẹp.

-Mẹ…! Con lại đến thăm mẹ đây!_Cô quỳ xuống, áp má lên bia mộ lạnh lẽo, bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve trên tấm ảnh_Cha nuôi…mất rồi! Ông ấy…cũng xa con rồi! Hai người…có gặp nhau không?_Cô mỉm cười, nhưng nước mắt lại đang rơi_Nơi hai người ở chắc đẹp lắm nhỉ? Con cũng muốn đến đó lắm! Nhưng con…không thể! Con còn phải bắt người đàn ông đó nếm trải cảm giác của mẹ con mình, còn phải trả thù kẻ đã sát hại cha nuôi!.............Mẹ…ơi! Con nhớ…mẹ lắm! Cũng nhớ cha nuôi nữa! Con sắp không chịu nổi nữa rồi!...Sắp gục ngã rồi! Hai người sẽ ở bên con chứ?_Cô lại mỉm cười, một nụ cười buồn đầy nước mắt_Có phải con cần một chỗ dựa không? Đã có người tình nguyện làm điểm tựa cho con tin tưởng…nhưng con không chắc con có thể!...Đặt niềm tin hoàn toàn vào người khác đối với con quá khó. Con đã quyết định thử một lần…liệu quyết định đó có sai không?...Mẹ nói cho con biết đi! Con phải làm gì đây?........

Nếu nước mắt có thể xoá hết nỗi đau trong cô, có thể mang cô đến thế giới tốt đẹp hơn thì chắc hẳn là cô đã khóc hết nước mắt rồi. Nhưng không! Nước mắt chẳng làm được gì cả, khi bạn buồn, bạn khóc…thế nhưng bạn vẫn cứ buồn, cứ đau, cứ chìm trong thế giới đen tối tự mình tạo ra. Chỉ có nụ cười, nụ cười của hạnh phúc, của tình yêu mới có đủ sức mạnh làm được điều đó. Và khi ta chủ động đón nhận, ta sẽ thấy cuộc sống tươi đẹp biết bao, đáng quý biết bao, trân trọng từng giây từng phút được tồn tại, cố gắng tận hưởng những gì được ban tặng một cách trọn vẹn nhất có thể. Vậy thì tại sao lại không gạt nước mắt sang một bên và mỉm cười? Làm ngay đi! Những điều tốt đẹp đang chờ bạn phía trước đấy!

------------------------

-Cô đi đâu mà giờ mới về?_Vũ hỏi khi bắt gặp Na ở chân cầu thang.

-Chuyện của tôi, cậu đừng quan tâm!_Cô nói nhưng không nhìn cậu ta, lẳng lặng đi tiếp.

Vũ thấy có gì đó không đúng, liền níu tay kéo cô lại. Và cậu ta giật mình khi thấy hốc mắt Na đỏ hoe. Cô khóc? Cô vội vàng quay đi, ngăn không để cậu ta nhìn nữa, nhưng cậu ta đã thấy mất rồi.

-Sao cô khóc? Ai bắt nạt cô à? Nói cho tôi biết, tôi giúp cô trút giận!_Cả người cậu ta bắt đầu nóng lên, hai mắt chứa đầy lửa. Ai dám động đến Lê Na của cậu ta? Là ai?

-Cảm ơn! Không sao đâu, tôi về phòng trước đây!_Cô vỗ nhẹ vai cậu ta, mỉm cười trấn an rồi quay đi. Cô biết cậu ta là một đứa trẻ hiền lành, tốt bụng…vì thế cô nghĩ mình không nên quá thân thiết với cậu ta. Nếu sau này biết được sự thật, cậu ta sẽ ra sao? Có hận cô đã lợi dụng cậu ta không?...Tại sao cậu ta lại là con của ông ta và người đàn bà đó chứ? Có phải số mệnh đang trêu đùa con người không?

------------------------

-Sao không xuống ăn cơm?_Vũ đẩy cửa phòng Na, bước vào, trên tay còn mang theo khay đồ ăn bốc khói nghi ngút.

-Tôi không đói! Chỉ là thấy hơi mệt, hôm nay chúng ta nghỉ học một buổi!_Cô đứng lên, đi về phía bàn học.

-Ốm à? Bị làm sao để tôi lấy thuốc cho?_Cậu ta đặt khay xuống bàn, nhìn cô đầy quan tâm.

-Không cần đâu! Tôi muốn nghỉ ngơi, cậu ra ngoài đi!

-Vậy…cô cố ăn lấy một ít rồi hãy ngủ nhé. Nhịn đói không tốt cho sức khoẻ đâu! Tôi đi đây!_Cậu ta khép nhẹ cửa, trước khi rời đi vẫn không quên nhìn cô một lượt.

Cô nhìn theo bóng dáng cậu ta khuất sau cánh cửa, không nén nổi tiếng thở dài. Đột nhiên di động trong túi rung lên, cô nhanh chóng lôi ra. Một tin nhắn! Số lạ!

“Có phải đang nhớ anh không?”

Cô bật cười, tay ấn bàn phím soạn lại dòng tin: “Tôi không có thói quen ngồi nhớ ai đó!” Không ngờ hắn cũng làm được trò này!

“Không sao! Anh sẽ thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của em, rồi sẽ có ngày em nhớ anh đến phát điên cho xem”

“Cậu tự tin quá rồi đấy! Tôi đang nghĩ không biết mình có sai lầm khi nhận lời cậu không nữa!”

Vài giây sau khi tin nhắn gửi đi, di động của cô đổ chuông. Cô đưa lên áp vào tai, chưa kịp làm gì đã thấy:

-Em không sai đâu! Anh yêu em!_Đầu dây bên kia phát ra tiếng nói rồi cúp máy. Rất nhanh nhưng đủ để lại dư âm trong cô. Ấm áp, hạnh phúc…(Thể loại gọi điện kiểu gì đây? Nói mỗi một câu rồi cúp máy là sao? Bất lịch sự!) Cánh cửa kết nối với thế giới tươi đẹp đang hé mở với cô, đúng không?............

------------------

Những ngày tiếp theo cứ thế lặng lẽ trôi qua một cách êm đềm, cho đến một lần: Vào giờ nghỉ trưa, La Phong vừa cùng Lê Na ăn trưa về, ngồi vào ghế chưa được ấm chỗ đã nghe thấy đám con gái trong lớp thì thầm to nhỏ, rồi lại chỉ trỏ hai người cái gì đó. Rất nhanh sau đó không gian trở nên yên tĩnh, khi Phan Vũ bước đến trước mặt Na. Cậu ta nhìn cô chăm chăm, hai mắt chứa đựng sự tổn thương ghê gớm xoáy sâu vào người đối diện. Nhiều phút trôi quay, cậu ta mới liếc mắt nhìn Phong và hỏi:

-Hai người bắt đầu từ bao giờ?

-Này! Cậu đang làm gì thế hả? Đây đâu phải chuyện của cậu, cậu đâu cần quan tâm!_Cô nhíu mày tỏ ra không mấy thích thú.

-NHƯNG TÔI THÍCH QUAN TÂM!_Cậu ta gắt lên, hai mắt giận giữ_Tại sao cô lại chọn anh ta? Sao không phải là tôi? Tại sao..?...

-Cậu thôi ngay đi! Cô ấy chọn ai là quyền của cô ấy, cậu lấy tư cách gì mà can thiệp?_Phong biết lúc này lên tiếng là đổ thêm dầu vào lửa, nhưng hắn không thể ngồi trơ mắt nhìn “bạn gái” chịu ấm ức được.

-AI CẦN NGHE ANH NÓI!_Cậu ta lại gầm lên, hai tay bóp chặt vai Na mà gằn hỏi_Nói đi! Cô nói đi xem nào! Nói cho tôi biết tại sao không phải là tôi? Nói đi chứ!_Cô lặng lẽ nhìn cậu ta, không lên tiếng, chỉ cố gắng đi sâu vào đáy mắt cậu ta_Sao không trả lời?

-Tránh ra!_Phong tiến đến hất Vũ ra khỏi người Na, đồng thời đứng chắn trước mặt cô_Nếu cậu dám động đến bạn gái tôi một lần nữa, tôi sẽ không tha cho cậu đâu!

Vũ nhìn xuyên qua hắn, ánh mắt ghim vào người con gái phía sau. Rồi cậu ta nở nụ cười, một nụ cười đầy chua xót, mỉa mai chính bản thân mình…và cậu ta…xoay người bước đi, không nói thêm bất cứ lời nào nữa. Trái tim cậu đau nhói như có ai dùng kim đâm vào, dòng máu nóng hổi bên trong chỉ trực trào ra. Lần đầu tiên cậu thực sự thích một người, nhưng người đó lại không thuộc về cậu! Yêu là đau mà tại sao con người ta cứ muốn yêu? Tại sao lại làm cho cậu thích người con gái ấy nhưng lại không để người con gái ấy bên cạnh cậu? Tại sao lại gieo cho cậu hi vọng nhỏ nhoi rồi lại chính tay dập tắt nó? Hạnh phúc tại sao luôn quay lưng lai với cậu như thế? Đau, đau quá…!

-Em không sao chứ?_Phong ân cần hỏi Na sau khi Vũ đi khỏi. Hắn thấy sắc mặt cô có phần không được tự nhiên sau chuyện vừa rồi.

-Không sao!_Cô mỉm cười yếu ớt với hắn rồi trỏ về với vẻ mặt lạnh nhạt thường ngày, quay đi không nói thêm gì nữa. Có phải cô buồn vì thằng nhóc đó?

-Đừng để ý đến thái độ của người khác!_Hắn nắm lấy đôi tay cô, nhìn cô âu yếm_Em chỉ cần tin anh yêu em là được! Dù cả thế giới này quay lưng lại với em thì anh vẫn sẽ đi bên em, che trở, bảo vệ và yêu thương em…mãi mãi!

Cô lại cười, nhưng lần này là nụ cười tươi tắn, ấm áp, mang theo sự tin ưởng của cô dành cho hắn. Cô đã quyết định tin hắn thì cô sẽ tin đến cùng! Mặc dù thế nhưng khi nghĩ về Vũ, cô luôn cảm thấy có lỗi. Cô không muốn làm cậu ta tổn thương, lại càng không muốn vì mình mà cậu ta buồn. Làm gì với cậu ta đây?

Không biết ngày hôm nay là ngày gì nữa mà liên tiếp những chuyện không hay xảy đến với cô. Vừa bước chân ra khỏi lớp để về thì lại nghe thấy tiếng bàn tán của mấy cô gái xung quang, thi thoảng còn rú lên, cười tít mắt nữ. Mà nhân vật được nhăc đến ở đây không ai khác là cô!…À mà không đúng! Chuẩn mà nói là hình cô trên mặt một quyển tạp trí, và chính xác hơn nữa là hình Lili-cũng tức là Lê Na cô. (Chắc ai cũng đoán ra rồi nhỉ!)

-Ngày mai chị ấy chụp hình ngoài trời đấy! Tớ muốn một lần nhìn tận mắt chị ấy xem có xinh như trên hình không!_Một cô này ôm quyển tạp trí, mắt ngước lên trời long lanh đầy mơ mộng.

-Nghe nói gần nhà nhỏ Mít, mai tớ đến nhà nó rồi hai đứa cùng nhau đi. Nếu được tớ sẽ xin chữ kí của chị ấy về làm kỉ niệm….

Cái gì? Chụp hình ngoài trời! Giữa đường phố bao người qua lại như thế? Anh ta định làm gì vậy? Chưa nói với cô một lời nào đã tự ý quyết định rồi! Anh ta đúng là muốn chết mà! Cô tức tối rút điện thoại ra, đến một góc khuất gọi điện.

-Alo!_Anh chàng bên kia đầu dây vừa mới lên tiếng đã bị ngay băng lạnh tạt vào mặt cả một “sô”.

-Anh Jaen! Anh muốn nhập viện có đúng không? Sao chưa hỏi ý kiến em mà anh đã đăng lên tạp trí thông báo ngày mai em chụp hình ngoài trời hả?

-E.m…em bình tĩnh đã!_Jaen vội vàng lên tiếng trấn tĩnh_Mọi chuyện có gì gặp nhau hãy nói! Anh mời em đi ăn cơm rồi chúng ta bàn việc, thế nào?

-Ở đâu?_Cô không chút khách khí hỏi thẳng.

-Chỗ cũ được không?

-Ok! 8h gặp anh tại đó! Anh mà không tới em sẽ đến nhà tìm anh đấy!_Nói rồi cô liền cúp máy. Bao nhiêu hoả khí dồn nén bộc phát hết lên mặt khiến ngay giữa trời đông mà khuôn mặt cô trở nên đỏ bừng, nóng ran. Jaen, để xem em xử lí anh thế nào nhé!

Bên kia đầu dây, Jaen khẽ rùng mình một cái. Phen này anh chết thảm rồi! Ôi trời ơi, một bên là ông chủ, một bên là người anh yêu nhưng vẫn luôn coi là em gái, bắt anh chọn có phải làm khó anh không chứ! Chọn cô, anh đắc tội với sếp! Chọn sếp, anh sẽ chết rất khó coi! Có cách nào vẹn cả đôi đường không hả trời? Làm ơn chỉ cho tôi biết với!

---------------------

-Mai là chủ nhật nên hôm nay cậu được nghỉ! Tôi ra ngoài chút!_Na nói với Vũ đang ngồi xem TV trong phòng khác rồi đi ra khỏi nhà.

Cậu ta đưa mắt nhìn theo, tức tối nhấn nhấn vật trong tay. TV chuyển kênh loạn xạ, dừng lại ở kênh nào đó, đang quảng cáo về thuốc giệt gián. Mà mọi người nên biết rằng gián là loài côn trùng mà Phan Vũ ghét cay ghét đắng nhưng cũng sợ vô cùng. Thế nên không khó lí giải cho lắm về việc “vật” trong tay cậu ta vô duyên vô cớ lao thẳng vào màn hình TV. “Đùng” một tiếng, tối thui luôn!

Lê Na ra khỏi cổng, đi bộ đến đầu phố rồi vẫy một chiếc taxi rời đi. Cô đến điểm hẹn chính xác không chệch một khắc đồng hồ. Vừa vào cửa đã nhìn thấy một cánh tay hướng mình vẫy vẫy, cô nhanh chóng đi về phía đó, tự nhiên ngồi xuống. Người con trai đối diện liền cười nịnh nọt lên tiếng:

-Vẫn phong cách cũ, tới rất đúng giờ! Em dùng gì nào?

-Tuỳ anh!_Cô lạnh lùng đáp, nhìn thẳng vào mặt anh.

-Đừng nhìn anh như thế!_Jaen cố làm ra vẻ ngượng ngùng cười nói_Anh biết anh đẹp trai rồi, nhưng em nhìn thế làm anh ngại đấy!

Cô vẫn nhìn anh, không lên tiếng nữa. Mồ hôi anh bắt đầu rịn ra, trên mặt sắp mất đi nét cười thì một người phục vụ “Tốt bụng” đến giúp anh giải nguy. Anh vội vàng cầm Menu chắn ánh nhìn của cô, giả bộ chăm chú vào các món ăn, chỉ này trỏ nọ một hồi. Người phục vụ vừa rời đi, ngay lập tức anh bị tiếng nói lạnh băng của cô gái trước mặt làm cho rét run.

-Anh chọn món xong chưa?

-À.à…X..ong…xong rồi!_Anh đưa tay thấm mồ hôi trên trán.

-Được rồi! Vậy giờ chúng ta nói chuyện! Cho anh 2phút để nói rõ sự tình!

-Là thế này._Như được cấp thêm dũng khí, anh chộp lấy cơ hội phun ra mội tràng_Sếp của bọn anh muốn thay đổi chương trình một chút, không muốn những bức hình đơn điệu trong nhà nữa. Vì thế ông ta đề nghị chúng ta có một buổi chụp hình ngoài trời để tạo nét mới mẻ. Lần này còn có cả người tài trợ chính đến tham gia nữa, nên anh không thể từ chối được! Chỉ lần này thôi, sau này anh sẽ không tự ý quyết định nữa!

-Anh còn muốn có lần sau sao?

-Không…Không! Tuyệt đối sẽ không có lần sau! Em cố gắng giúp anh lần này đi! Lê Na xinh đẹp, tài giỏi, đáng yêu của anh! Giúp anh nhé…nhé…nhé!_Anh nhìn cô, đôi mắt đầy mong chờ long lanh như cũn con. (Miêu tả thế chắc cũng không sai đâu nhỉ?)

-Không được! Em chỉ có thể làm việc buổi tối thôi!

-Phá lệ một lần thôi! Đi mà..._Anh bắt đầu làm nũng như trẻ con._Na ơi! Na à! Giúp anh đi! Đi.đi.đi.đ.i…….

-Dừng!_Cô hết chịu nổi rồi. Đành giúp anh vậy, coi như tích đước cho kiếp sau._Thôi được rồi, nhưng chỉ hai tiếng thôi đấy!

-Được, được, được! Hai tiếng cũng là tốt rồi. Ôi anh yêu em qua đi mất!_Anh sung sướng nắm tay cô hôn chụt một cái. Thật may cho anh là hôm nay cô dễ tính, không chấp anh. (Người ta đang trong giai đoạn trước khi yêu mà!)

Ăn cơm xong, Jaen đề nghị đưa Na về nhưng cô từ chối, cô nói muốn đi dạo môt mình nên anh về trước. Bước từng bước chậm dãi trên con đường đầy lá vàng rơi, từng cơn gió lạnh buốt lùa qua khiến tóc cô bay bay trong gió. Trời đã vào đông, lạnh hơn rất nhiều. Nhìn quanh ai ai cũng có đôi có cặp, nắm tay nhau cười nói vui vẻ, chỉ có cô là đi một mình. Tự dưng cô cảm thất cô đơn quá! Giở phút này cô cần có một người bên cạnh, chỉ đơn giản là cô muốn đi bên ai đó, vậy thôi!

Ông trời cũng thấu hiểu lòng cô, ngay lúc này đây chuông điện thoại của cô reo lên.

-Có phải đang nhớ anh, đúng không?_Giọng nói dịu dàng, ấm áp mang sự quan tâm của ai đó từ bên kia truyền đến.

-Cậu không còn câu khác để hỏi sao?

-Em đang ở ngoài sao? Anh nghe có tiếng gió._Phong gạt vấn đề đó sang một bên, chú ý đến âm thanh lạ phía cô.

-Ừ, tôi đang đi dạo.

-Chỗ nào?_Hắn cuống lên.

-Gần khu vui chơi!

-Ở đó chờ, anh đến ngay!_Hắn ra lệnh rồi nhanh chóng cúp máy.

Cô cất điện thoại vào túi và tìm một nơi dừng chân. Chưa đầy 10phút sau Phong đã đứng trước mặt cô, trên người ngoài áo thun, quần jeans đơn giản chỉ có thêm cái áo khoác hắn vơ vội lúc đi. Có lẽ hắn đang ở nhà! Ấm áp như thế không muốn lại chạy ra đây gặp cô, có phải hắn ngốc quá không? (Anh ý là lo cho chị chứ ngốc cái gì! Chị chẳng hiểu tình cảm của người ta gì cả!)

-Sao em lại ở ngoài một mình vào lúc này? Buổi tối rất nguy hiểm em có biết không? Nhỡ không may gặp phải côn đồ thì làm sao hả? (Côn đồ gặp chị ấy không chạy mất dép thì thôi, anh lo làm cái gì chứ!)_Hắn kéo cô vào chỗ ngồi chờ xe bus gần đó, bắt đầu quan tâm, trách mắng (Mắng yêu à nha!)_Ra ngoài lại không chịu đeo bao tay vào. Em xem bàn tay xưng đỏ hết lên rồi này!_Vừa nói hắn vừa đưa tay cô lên miệng, thổi hơi ấm vào đó, rồi xoa xoa một cách cẩn thận_Lần sau có đi đâu thì nói với anh một tiếng, anh sẽ đưa em đi, không được đi một mình nữa nghe chưa? Nếu để anh biết em như thế anh sẽ đánh đòn em đấy! (Nghe như mấy ông bố dặn dò con cái ấy nhỉ!)

Cô để cho hắn giúp mình làm ấm, không nói gì mà chỉ chăm chú nhìn…từng đường nét trên khuôn mặt hắn. Vầng trán rộng, cái mũi cao cao, đôi mày cương nghị, hàng mi đen dài phủ trên đôi mắt xanh cuốn hút và…hai cánh môi có phần tím tái đang không ngừng cử động thổi hơi ấm vào tay cô. Nhìn kĩ thế này cô mới nhận ra…hắn thực sự rất đẹp. Một vẻ đẹp ngang ngược với mái tóc nhuộm hoe đỏ, khác hẳn với đẹp theo kiểu baby, thánh thiện của Vũ.

-Lạnh lắm phải không?_Hắn ngẩng đầu lên, bắt gặp khuôn mặt cô gần trong gang tấc, hai cánh môi đỏ mọng đang mím lại khiến người ta thật muốn phạm tội quá! Bàn tay hắn không theo điều khiển mà dơ lên, muốn chạm vào má cô.

-Không nên tuỳ tiện động vào tôi như thế!_Thanh âm trong trẻo đột nhiên vang lên, đưa hắn về với thực tại, bàn tay kia cũng được ai đó hạ xuống.

-Xin lỗi! Anh không cố ý, chỉ là…_Hắn bối rối không biết nên nói gì. Cũng may vừa đúng lúc có cơn gió lạnh thổi qua làm cô khẽ rùng mình, hắn nhanh chóng đổi chủ đề_Trời lạnh quá! Anh nghĩ em nên về nhà thôi!

-Tôi muốn đi dạo!_Cô nhàn nhạt nói rồi đứng lên. Thấy vậy hắn cũng vội vàng dắt xe chạy theo.

Đi được một đoạn, hắn thấy phiền phức liền đem xe đi gửi ở gần đấy rồi cùng cô đi bộ. Hai người chầm chậm đi bên nhau, không ai nói với ai câu nào. Hắn thấy nét mặt cô trầm ngâm, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước-một nơi xa xăm không rõ điểm đến, trong lòng tràn ngậm cảm giác chua xót. Điều hắn muốn làm nhất lúc này là đem cô ôm vào lòng, để cô cảm nhận được tình cảm hắn dành cho cô làm như thế nào. Đúng lúc này hai người đi qua một quán bán khoai lang nướng, cô tỏ ra thích thú kéo hắn vào trong và gọi vài phần.

Nhìn cô vừa cầm củ khoai nóng hổi trên tay vừa ra sức thổi thổi cắn cắn, ăn say xưa đến mức mặt xuất hiện một vệt đen cũng không biết; hắn mỉm cười đưa tay lau đi cho cô, miệng dịu dành trách yêu:

-Nhìn em ăn này! Giống con mèo quá!

Thời khắc ấy, trong lòng cô thấy ngọt ngào, hạnh phúc vô cùng. Nhưng cũng vì hành động của hắn thân mật quá, làm cô có chút ngượng ngùng mất tự nhiên, công việc bóc khoai cũng vì thế mà ngừng lại.

-Để anh giúp em!_Hắn lên tiếng đề nghị sau khi xử lí xong vệt đen trên mặt cô.

Cô còn chưa định hình được chuyện gì vừa diễn ra thì đã thấy củ khoai trên tay mình đang được hắn cẩn thận bóc đi lớp vỏ cháy bên ngoài, để lộ phần thịt mềm ngọt bốc khói nghi ngút bên trong ra. Cô không tự chủ nhìn nó mà nuốt nức bọt đánh ực một cái. Từ nhỏ cô đã thích ăn loại thực phẩm này rồi, bây giờ có người phục vụ, bóc chúng mang đến tận miệng cho cô, cô không ăn thì có mà chuyện lạ à!

Chính vì thế mà hắn cứ bóc được củ nào đưa cho cô là cô ăn bằng hết. Cho đến khi cô đã no đến mức không thể cho thêm củ nào vào dạ dày nữa thì hắn mới trả tiền và đưa cô về.

Thấy cô ăn khoai vui vẻ như vậy tân tình hắn cũng lên cao theo. Trong lòng thầm vui mừng vì ít nhất đến giờ hắn cũng biết cô thích ăn khoai nướng. Sau này hắn sẽ thường xuyên dẫn cô đi!

/13