Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 128 - Nước đục(4)

/128


Một chú chim với bộ lông vàng lướt qua trước mắt tôi. Một khu rừng rậm rạp với những hàng cây to lớn che kín cả bầu trời cùng không khí mát lạnh phảng phất qua gò má tôi, làn gió từ núi rừng trong lành khẽ thổi qua tóc tôi khi tôi xoay đầu nhìn xung quanh.

"Đây là..."

Tôi đứng trước không gian xa lạ ấy, ngơ ngác nhìn về phía trước. Và rồi tôi nghe thấy một giọng nói xa lạ xen lẫn tiếng cười phát ra từ phía sau tôi.

"Bên này, Han Yi-gyeol."

Tôi giật mình vội nhìn lại. Trên một tảng đá lớn được phủ đầy đất đá và chồi non, có ai đó đang ngồi nhìn tôi.

"Cậu trông có vẻ rất ngạc nhiên nhỉ."

Đó là một người đàn ông lạ mặt, khoác trên mình chiếc áo choàng xám tối màu trùm kín cả người. Bóng tối che khuất gương mặt anh ta, khiến tôi cảm nhận được một bầu không khí khác thường tỏa ra từ anh, trang nghiêm theo một cách khó đến gần.

Tôi nuốt nước bọt và cẩn thận hỏi anh ta.

"Anh là ai?"

"Cậu đang tò mò về tôi?"

Anh ta đáp lại bằng một câu hỏi.

"Hay cậu đang tò mò về nơi này?"

Ở một nơi xa lạ như thế này, với một người không thể nhìn thấu được. Nhưng thật kỳ lạ, tôi lại cảm thấy không cần phải đề phòng anh ta. Thay vì chạy trốn hoặc kích hoạt năng lực, tôi nói.

"Tôi muốn biết cả hai."

"Được thôi. Chúng cũng chẳng phải câu hỏi khó trả lời."

Người đàn ông đứng dậy, đáp xuống đất. Tà áo màu xám bay phấp phới trong gió, những ngọn chồi xanh mọc lên theo từng bước chân.

"Chúng ta đang ở trong một giấc mơ. Chính xác thì... đây là giấc mơ của cậu, Han Yi-gyeol."

Giấc mơ? Nơi này là trong mơ sao?

"Nhưng cái này nó..."

"Quá đỗi chân thực."

Người đàn ông tiến về phía trước và vẫy tay với tôi. Sau một hồi lưỡng lự, tôi đã đi theo anh ta. Bóng của những chiếc lá xanh tươi tốt dần mờ đi khi một đồng cỏ với bầu trời trong xanh hiện ra trước mắt tôi.

Miệng tôi há hốc kinh ngạc. Gió mát thổi qua ngọn cỏ, đám mây trắng trôi đi thật nhanh. Khi tôi nhìn lên bầu trời với vẻ đầy say mê, người đàn ông nói với vẻ thấu hiểu.

"Ngày nay khó mà tìm được một nơi thế này lắm đấy."

Nó chắc chắn rồi. Nghĩ lại thì, tôi đã luôn muốn đến một nơi như thế này. Một nơi mà không cảm thấy ngột ngạt và khiến bạn thoải mái khi nhìn vào nó.

Một khi tôi tìm ra được những điều mình cần biết... thì đi du lịch và kiếm một nơi như thế này cũng không tệ.

"Anh tìm tôi làm gì?"

Tôi hỏi khi gác lại các mục tiêu tương lai sang một bên.

Người đàn ông nhìn tôi, thản nhiên trả lời.

"Có vẻ như mọi thứ đã trở nên rắc rối hơn tôi tưởng, vì thế tôi nghĩ mình nên ghé qua đây gặp cậu một chút."

"Tôi không hiểu lắm."

"Ý tôi là nó theo nghĩa đen. Mặc dù tôi có thể hiểu được rằng cậu đã trải qua nhiều chuyện mà bản thân không muốn... Nhưng cậu sẽ còn phải đối mặt với nhiều thứ hơn nữa trong tương lai, nên là tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đến gặp cậu."

Tôi cau mày nhìn anh ta cũng như những lời nói khó hiểu ấy. Khi người đàn ông tiến lại gần tôi và đứng trước mặt tôi. Tôi không thể nhìn rõ anh ta như thế nào vì anh ta mặc đồ trông như tấm giẻ lau vậy, nhưng dáng người khá cao.

"Ngay cả khi đây chỉ là một giấc mơ, thì nó vẫn là cuộc gặp gỡ đầu tiên của chúng ta, nên tôi sẽ tặng cậu một món quà nho nhỏ. Đây."

"...?"

Người đàn ông xòe bàn tay trắng muốt của mình. Hiện ra hai viên kẹo, một viên màu xanh dương và một viên màu đen.

"Chọn đi."

"Chọn?"

Khi tôi ngơ ngác nhìn chúng, người đàn ông cười khúc khích và nhẹ nhàng nắm lấy vai tôi bằng tay còn lại.

"Nó sẽ mang đến cho cậu những giấc mơ mà cậu cần. Tuy nhiên còn tùy thuộc vào loại kẹo mà cậu chọn và chúng sẽ phát huy những tác dụng khác nhau, hãy chọn cẩn thận nhé."

Ngay cả anh có nói tôi đưa ra lựa chọn cẩn thận thì...

Sau một lúc suy nghĩ, tôi thở dài và cầm lấy viên kẹo màu xanh dương. Nó có vẻ tốt hơn viên màu đen kia.

"Đừng lo lắng nữa và ăn nó đi. Dù sao thì cậu cũng phải ăn nó để kết thúc giấc mơ này."

Người đàn ông nói với tôi một cách chắc chắn khi tôi do dự, rồi lùi lại khỏi tôi. Tôi chậm rãi nhét viên kẹo vào miệng, nhìn người đàn ông mà tôi vẫn chưa nhìn rõ mặt.

"À, tí thì quên mất, Han Yi-gyeol."



Với vị đắng trong miệng, khung cảnh trước mắt tôi bắt đầu nhòe đi. Cơn gió mát lành khiến má tôi nhột nhột và mùi cỏ thơm ngát đang biến mất dần cùng người đàn ông.

"Tôi đã gặp được người mà cậu gửi đến cho tôi, cậu ấy sẽ trở về với cậu sớm thôi."

"Gì cơ..."

"Giữ gìn sức khỏe nhé."

Sau những lời đó, cơ thể tôi rơi xuống một nơi nào đó không xác định khi bóng tối dần nhấn chìm tôi.

- -----------------------

Tôi thấy một cái gì đó màu đỏ dinh dính. Máu thấm đẫm bàn tay và chảy xuống cổ tay tôi. Hức, ức. Tôi khóc, ngẩng đầu lên.

"Ngươi nói yêu ta mà?"

Có một sự khinh bỉ trong giọng nói lạnh lùng ấy. Tôi vội gật đầu. Tôi muốn người ấy nhận ra sự chân thành của tôi, và muốn anh ta hiểu nó.

"Chà."

"..."

"Ngươi thật sự nghĩ vậy à?"

Cheon Sa-yeon đứng đó, quay lưng về phía ánh trăng xuyên qua cửa sổ. Còn tôi chỉ ngồi yên và nhìn lên anh, tôi nhận thấy có một tia khó chịu trong đôi mắt đen ấy.

Đột nhiên, tôi cảm thấy xấu hổ. Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng trong lúc giấu đôi bàn tay đẫm máu của mình ra sau lưng. Cheon Sa-yeon thở dài trước hành động của tôi.

"Han Yi-gyeol."

"T-tôi... Không phải tôi cố ý đâu. Tôi..."

Tôi không muốn làm Cheon Sa-yeon thất vọng. Việc nghĩ đến cảnh anh bỏ rơi tôi khiến tôi sợ hãi đến mức không thể thốt nên lời.

Tôi vội vàng đưa ra lời bào chữa, nhưng Cheon Sa-yeon đã cắt ngang và nhìn xuống như thể anh chẳng thèm quan tâm đến nó.

"Đây không phải tình yêu, Han Yi-gyeol."

"Hội trưởng..."

"Ngươi chỉ muốn bản thân có một nỗi ám ảnh khác thay cho em gái mình thôi."

Sau đó, Cheon Sa-yeon đi thẳng rời khỏi phòng mà không nhìn lại.

Kéttttt- Đùng!

Bầu không khí lạnh giá đè nặng lên đôi vai tôi khi cánh cửa đóng sầm lại.

"..."

Anh nói rằng tôi cần một thứ ám ảnh khác.

Tôi muốn phủ nhận ngay những lời đó, nhưng chẳng hiểu sao tôi không thể thốt lên nổi câu từ nào. Gương mặt của một cô gái trẻ đang mỉm cười với tôi liền hiện lên trong tâm trí tôi.

Tôi có thực sự trân trọng Cheon Sa-yeon giống người người em đã mất của mình không? Nếu có ai khác ở vị trí của Cheon Sa-yeon bây giờ...

"Tôi không biết nữa..."

Lách tách, từng giọt nước mắt rơi xuống vết máu.

Chuyện này với tôi thật tệ. Ngay cả khi tôi cố gắng thay đổi thì cuộc sống của tôi vẫn vậy. Mất đi những người thân yêu và bị coi thường- đây là một lời nguyền.

Tôi thà chết còn hơn. Tôi không còn đủ dũng khí để tiếp tục sống nữa. Nếu tôi biến mất, anh hẳn sẽ thoải mái hơn, vì Cheon Sa-yeon sẽ không phải lo những thứ thừa thãi nữa.

Tuy nhiên, thật kỳ lạ, khi tôi nghĩ vậy, ngực tôi lại đau đớn vô cùng. Tôi ghét cái suy nghĩ phải chết đi trong khi anh ta vẫn coi tôi như một kẻ phiền phức.

"Cheon Sa-yeon."

Một người mang vẻ đẹp tựa như đóa hoa hồng nở rộ trong tàn tích và là một kẻ vô tình.

Tôi hy vọng anh sẽ nhớ đến tôi trong một thời gian dài và tôi sẵn sàng làm bất cứ thứ gì cho điều đó.

Vầng trăng sáng bên ngoài cửa sổ giờ được thay bằng những đám mây mờ đục như lớp sơn lan ra trong nước. Tôi từ từ nhắm mắt lại khi bóng tối ập đến.

- ---------------------------

Có một bàn tay dịu dàng mát lạnh lướt qua trán tôi. Cảm thấy nhột nhột trên mi mắt nhắm nghiền của mình, tôi từ từ mở mắt ra.

Một gương mặt được chiếu sáng bởi ánh đèn trên bàn cạnh giường ngủ. Cheon Sa-yeon đang nằm cạnh và quan sát tôi, khẽ cong mắt mỉm cười hỏi.

"Cậu ngủ có ngon không?"

"..."

May thay, đây có vẻ là hiện thực rồi, không phải trong mơ nữa. Tôi đã có một loạt những giấc mơ kỳ lạ khiến tâm trí tôi vẫn còn trong trạng thái mơ hồ.

"Có vẻ như cậu đã gặp ác mộng."



Lúc đó tôi mới để ý thấy nhịp tim đập nhanh liên hồi cùng mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán. Tôi chằm chằm nhìn Cheon Sa-yeon và rồi nhìn quanh căn phòng tối.

"... Đây là phòng bệnh của Requiem à?"

"Hẳn là cậu đến đây quen luôn rồi nhỉ."

"Sao anh lại nằm cạnh tôi?"

"Cậu là người gọi tên tôi mà."

Lúc đó, tôi bất giác cau mày. Tôi mà gọi tên anh ta á? Chắc là vì tôi đang trong giấc mơ về Han Yi-gyeol?

Kéttttt.

Khi Cheon Sa-yeon ngồi dậy, chiếc giường lắc nhẹ. Tôi vẫn nằm yên nhớ lại lúc trước khi bất tỉnh và hỏi.

"Đã bao lâu rồi?"

"Khoảng một ngày. Trông cậu vẫn còn yếu lắm."

Cheon Sa-yeon khẽ nói. Hắn vuốt má tôi bằng bàn tay to lớn ấy. Thằng cha này... cứ thích đụng chạm tôi nhiều thế nhờ.

Vì tôi đã có một giấc mơ khác về Han Yi-gyeol nên tôi không thích Cheon Sa-yeon chạm vào người mình. Tôi muốn bỏ bàn tay của hắn ra ngay, nhưng cơn mệt mỏi vẫn đè nặng lên cơ thể tôi. Khi tôi nằm đó yên lặng mà không nổi loạn, bàn tay hắn lướt qua mặt và trườn xuống cổ tôi.

"Tôi đã tự hỏi sao cậu thờ thẫn đến vậy. Cậu bị sốt khá nặng đấy."

"Tôi mệt..."

Tôi không hoan nghênh sự đụng chạm vô ý tứ của hắn, nhưng nhờ bàn tay của Cheon Sa-yeon đem lại cơn mát lành lạnh trên cổ tôi, khiến tâm trạng tôi tốt hơn nhiều. Tôi mơ màng vô thức dụi má vào bàn tay Cheon Sa-yeon đang chạm vào tai mình, tôi nghe thấy một tiếng cười nhẹ như gió.

"Không hiểu sao, nhưng cậu làm ra vẻ đáng yêu đấy."

"Xàm ít thôi... Edward-ssi sao rồi?"

Chợt nhớ ra Chloe đã lo lắng cho em trai Edward của mình nhiều đến vậy. Cheon Sa-yeon hiểu ý tôi chỉ với vài từ và trả lời khi hắn chạm tay mát lạnh lên cổ tôi.

"Cậu nhóc đã trở về an toàn. Cậu ấy đang nghỉ ngơi tại khách sạn nơi Chloe đang ở. Vết thương trên cổ cũng đã được healer chữa trị."

"Tốt rồi."

Thật thế sao.

Tôi từ từ chớp mắt trong sự nhẹ nhõm. Khi tâm trí tôi được thư giãn, tôi có thể cảm thấy sức nóng đang nuốt chửng lấy cơ thể mình. Cơn sốt nóng lên toàn thân, ngoại trừ nơi mà Cheon Sa-yeon đang chạm vào.

"Nó lại nặng hơn rồi."

Cheon Sa-yeon thì thầm với tông giọng trầm, rồi bước xuống giường. Có tiếng khe khẽ lục lọi các ngăn kéo.

Khục.

Khi tôi ho, phần gáy tôi co giật nhức nhói. Không lâu sau khi tôi tỉnh lại, thể trạng của tôi xấu đi nhanh chóng. Cơ thể tôi đau nhức khủng khiếp như khi ấy.

Tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi cần phải ngủ. Dù sao cũng là đêm rồi, nên hãy ngủ đến sáng. Khi tôi thức dậy, tôi sẽ nhìn thấy vài người khác nữa...

"... Yi-gyeol. Han Yi-gyeol."

"Hử...."

Tôi trả lời trong trạng thái đang lơ mơ tơ ngủ.

Cơn buồn ngủ khủng khiếp đang ập đến. Một ngón tay mát lạnh luồn vào miệng tôi. Cheon Sa-yeon, ấn nhẹ chiếc lưỡi nóng rát của tôi xuống, nói với giọng lo lắng.

"Hừm. Với tình trạng này e là cậu không thể tự uống thuốc được rồi."

Hắn rút ngón tay ra, nắm lấy cằm tôi, nâng cằm tôi lên khi hắn nhìn tôi từ trên cao. Khoảng cách giữa tôi và Cheon Sa-yeon, người có khuôn mặt bị che khuất bởi bóng tối đang quá gần.

"Cheon..."

Khoảnh khắc tôi mở miệng gọi tên hắn và chớp chớp mắt với tầm nhìn mờ mịt của mình, có thứ gì đó chạm vào môi tôi. Không chỉ vậy, còn có một chiếc lưỡi, mềm và dịu dàng hơn cả ngón tay, ngay lập tức rót nước vào miệng tôi.

"Ưm!"

Cơ thể tôi bất giác run lên vì cảm giác lạ lẫm. Theo phản xạ, tôi nắm lấy cổ áo của Cheon Sa-yeon và nuốt nước xuống. Cùng với dòng nước ấm, một viên thuốc dạng tròn dễ dàng tuôn xuống cổ họng tôi.

"Ực, hộc..."

Nhận thấy tôi đã nuốt nó, Cheon Sa-yeon rời khỏi và nhét ngón tay vào miệng tôi để kiểm tra cẩn thận xem tôi đã thực sự nuốt viên thuốc hay chưa. Hắn thu tay về cùng lúc tôi nhíu mày.

"Vậy là xong rồi. Ngủ đi, Han Yi-gyeol."

Một tấm chăn được đắp lên ngực tôi khi tôi vẫn đang thở hổn hển. Tôi muốn xem xét lại những gì vừa xảy ra một cách hợp lý, nhưng sức nóng đã tăng đạt đến giới hạn và đầu tôi không thể tỉnh táo nổi.

Thay vì chửi rủa như thường, tôi chỉ rên rỉ và cuộn tròn người trong chăn. Nghĩ sau đi, giờ ngủ trước đã. Tôi không thể chịu được nữa.

"Ngủ ngon, Han Yi-gyeol."

Tôi nghe được một giọng nói vô cùng thân thiện, ngay trước khi tôi chính thức chìm vào giấc ngủ.

/128