Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 127 - Nước đục(3)

/128


Edit: Maron

Beta: Augens

- ----------------------------------------

Tôi nắm lấy tay Cheon Sa-yeon khi hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo tôi đứng dậy. Khi tôi loạng choạng không thể đứng nổi, Cheon Sa-yeon liền vòng tay qua eo tôi.

"Cheon Sa-yeon, đợi đã..."

Lúc đó tôi mới nhận thấy tình trạng của Cheon Sa-yeon. Thương tích chi chít khắp người, lẫn vết cắt trên má cùng hơi thở nặng nhọc. Tôi không thể giấu được vẻ bối rối của mình. Tôi chưa từng thấy dáng vẻ thảm hại của hắn như vậy bao giờ.

"Anh tới đây một mình? "

"Vậy thì đã sao?"

"Anh điên à? Quân địch ở đây rất đông đấy! Lỡ như anh bị thương nặng..."

"Cảm ơn cậu đã quan tâm, mặc dù nó khá thừa thãi."

Thằng chó này, tôi đang nghiêm túc đấy...

Tôi cau mày, hắn nói vậy thì đúng là cạn lời thật mà.

Edward quan sát từ phía sau tôi, cẩn thận nói.

"Cheon Sa-yeon-ssi, chúng ta có thể rời đi được chưa?"

"Tất nhiên rồi."

Cheon Sa-yeon điềm tĩnh đáp lại như thể hắn đang khen tiết trời hôm nay rất đẹp vậy.

Lách cách.

Thở hắt một hơi khi thoát được khỏi đống xiềng xích nặng nề. Tôi ngửa cổ, chạm lên vết ửng đỏ do chiếc vòng da thô ráp lưu lại.

Hàng chục kẻ địch dần vây quanh chúng tôi. Tôi có thể thấy chiếc mặt nạ trắng của Samael giữa biển mặt nạ đen đang che khuất tầm nhìn của tôi. Khi tôi cứng người vì căng thẳng, Cheon Sa-yeon liền kéo tôi sát vào người hắn hơn.

"Giờ chúng ta làm gì đây?"

"Chúng ta cần phải rời khỏi đây. Ra phía ngoài kia."

"Cheon Sa-yeon, năng lực của tôi..."

Sau một lúc do dự, tôi cắn môi nói tiếp.

"Tôi không thể kích hoạt năng lực của mình. Khi bị bắt đến đây, tôi đã bị chúng ép uống một loại thuốc lạ. Tôi nghĩ đó là một màn chắn."

"Cậu nói là màn chắn sao."

Cheon Sa-yeon lẩm bẩm, như thể điều đó chẳng có gì ngạc nhiên. Cheon Sa-yeon từ từ chớp mắt như đang suy tính gì đó, rồi nhìn xuống tôi.

"Lưu thông năng lượng của cậu đi, Han Yi-gyeol."

"Gì cơ?"

"Thử kích hoạt năng lượng đi."

Tôi cau mày trước yêu cầu đó. Thằng khốn này- nãy giờ có chữ nào lọt tai hắn không thế?

"Anh không nghe tôi nói gì sao? Tôi nói là tôi đã nuốt phải một vật phẩm màn chắn rồi. "

"Cậu có thể làm được."

Tôi nhìn lên đôi mắt đen láy của Cheon Sa-yeon. Hắn khẽ nói.

"Không phải lúc nào vật phẩm cũng có tác dụng. Trên hết, vật phẩm đã ăn vào sẽ mất tác dụng theo thời gian. "

"..."

"Cứ thử đi. Xem điều gì sẽ xảy ra."

Bằng cách nào đó khi nghe những lời khẳng định chắc chắn ấy, tôi có cảm giác như chúng đang cổ vũ tôi. Cheon Sa-yeon nói đúng. Nếu tôi cố thử thì cũng chẳng mất mát gì.

"Vô dụng thôi, năng lực giả Han Yi-gyeol."

Samael nhàn nhã can thiệp, như thể để dẫm lên niềm hy vọng của chúng tôi.

Choang, Keng!

Ngọn giáo phóng thẳng tới và thanh kiếm Lilith va chạm với nó. Cheon Sa-yeon vừa vung kiếm vừa ôm tôi và giấu Edward ra phía sau. Để tách tôi ra khỏi Cheon Sa-yeon, những tên đeo mặt nạ đen lao về phía tôi từ mọi hướng.

"Hộc..."



Cánh tay tóm lấy cổ tay tôi bị chém bay đi. Dù một bên tay của gã đã bị chặt đứt, nhưng gã đàn ông đeo mặt nạ đen vẫn mặc kệ mà dùng tay còn lại lao tới. Những kẻ hành động tương tự nhau liên tục đổ xô về phía chúng tôi.

Những người bị Samael điều khiển tâm trí và cảm xúc không có chút sự sợ hãi nào, cái thứ mà bất kỳ sinh vật sống nào cũng phải có. Thời gian dần trôi, chúng tôi đang ở thế bất lợi.

Chúng tôi cần năng lực của tôi để thoát khỏi hoàn cảnh này.

Như Cheon Sa-yeon đã nói, tôi cố gắng lưu thông năng lượng đông cứng của mình trong khi trái tim tôi đang đau nhói. Cảm giác như búa gõ vào lồng ngực, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

"Hức- ức!"

Bụng tôi quặn lên cùng cơn chóng mặt dữ dội. Nó nóng đến mức trong thoáng chốc tôi đã ngất đi, rồi sau đó toàn thân trở nên lạnh lẽo đến độ khiến răng tôi va vào nhau lập cập. Cuối cùng, từng chút một mọi thứ bắt đầu có chuyển biến.

Như một luồng điện chạy khắp cơ thể bóp nghẹt hơi thở của tôi, dòng năng lượng bắt đầu di chuyển từng chút một. Nó như một cỗ bánh răng rỉ sét lâu ngày không hoạt động, tôi cảm nhận được dòng năng lượng đang rúng động trong trái tim mình, nó dần dần lan đến các đầu ngón tay.

"T-Thành công rồi."

Gió thoát ra cuồn cuộn quanh bàn tay tôi. Thở hổn hển trong sự mệt mỏi, tôi nói với Cheon Sa-yeon.

"Năng lực của tôi... đã trở lại, Cheon Sa-yeon."

"Tình trạng của cậu tệ quá."

Tôi gật đầu, toàn thân giờ đây đầy mồ hôi lạnh. Mặc dù tôi đã có thể sử dụng năng lực của mình, nhưng dòng năng lượng của tôi vẫn còn lưu chuyển quá chậm, kèm theo thể trạng tồi tệ của tôi hiện giờ. Cơn gió mà tôi gần như chẳng thể kiểm soát nổi, liền quấn quanh Cheon Sa-yeon và Edward.

"Ôm chặt vào."

"Anh định làm gì?"

Cheon Sa-yeon cõng Edward trên lưng, khẽ nói.

"Chúng ta phải ra khỏi đây và tìm cổng thoát."

Cổng thoát? Vậy là chúng tôi đang ở trong một cánh cổng?

"Nó ở đâu chứ? Ý tôi là cổng thoát ấy."

"Có khả năng là bên ngoài tòa nhà này."

Cheon Sa-yeon vung thanh kiếm bắn ra một đường huyết hỏa. Dẫm lên vết máu đang cháy, hắn chớp mắt nhìn tôi. Cheon Sa-yeon lao thẳng ra cửa khi tôi bắt kịp tốc độ của hắn và nâng cơ thể Cheon Sa-yeon lên bằng gió của tôi.

"Bắt lấy chúng!"

"Chúng đang cố chạy thoát! Ngăn chúng lại!"

Những tên đeo mặt nạ đen không ngừng gào thét đuổi theo chúng tôi, có thể nghe thấy hàng chục tiếng bước chân đằng sau. Khi chúng tôi đến gần cửa chính của sảnh trung tâm, tôi mở toang cánh cửa bằng năng lực của mình. Những hạt bông tuyết bay trong gió lạnh lướt qua mặt tôi.

"Hộc, hộc..."

Chỉ đơn giản là dùng năng lực mở cánh cửa vậy thôi, nó cũng khiến tôi nhanh chóng cạn kiệt năng lượng. Hơn một nửa năng lượng của tôi vẫn không chịu lưu động, tôi đã đạt đến giới hạn trong khi chỉ mới dùng được chút năng lượng. Người tôi mềm nhũn, khó khăn thở hổn hển, Cheon Sa-yeon khẽ lay người tôi như thể để tôi trấn tĩnh lại.

"Từ từ thôi, Han Yi-gyeol."

Bùmm!

"Uwah!"

Edward đang được Cheon Sa-yeon cõng trên lưng giật nảy mình.

Những quả bom lớn bay về phía chúng tôi và phát nổ giữa không trung khi chúng tôi vừa chạy ra khỏi tòa nhà.

Ngoài bom còn có dùi băng sắc nhọn và phi tiêu bắn về phía chúng tôi. Chúng tôi né đòn trong nháy mắt và chạy khỏi tòa nhà, tôi có thể thấy cổng thoát ở cửa sau. Khi đó tôi mới bay thấp xuống và phóng thẳng về phía lối thoát.

"Ta đã nói là vô ích thôi, năng lực giả Han Yi-gyeol."

Samael từ tốn đến trước lối thoát chặn chúng tôi lại. Không như chúng tôi, Samael biết rõ vị trí của cổng thoát nên đã đến sớm hơn chúng tôi qua cửa sau của tòa nhà.

"Cheon Sa-yeon...!"

"Đừng dừng lại!"

Cùng với mệnh lệnh của Cheon Sa-yeon, Samael đồng thời nhấc ngón tay lên. Rõ ràng hắn ta nhắm vào Edward, chứ không phải tôi và Cheon Sa-yeon vì năng lực của hắn không có tác dụng với chúng tôi.

Tôi dồn năng lượng còn lại của mình càng nhiều càng tốt để tăng tốc. Khoảng cách đến lối thoát bị thu hẹp nhanh chóng khi các ngón tay của Samael chạm vào nhau. Một tên đeo mặt nạ đen đứng chắn trước Samael bị Cheon Sa-yeon chém gục xuống ngay lập tức.

"Ôi trời."

Samael nhận ra điều gì đó, hắn quệt miệng của chiếc mặt nạ như thể đó là một điều đáng tiếc. Hắn khẽ nhún vai.

Ầmmm!

Cổng thoát vừa nãy bị đóng chặt đã mở. Khi tôi chạy vụt qua, tôi nghe thấy giọng nói của Samael.

"Hẹn gặp lại, năng lực giả Han Yi-gyeol."

Lần sau sẽ không dễ dàng như vậy đâu.



Trước những lời đó, lối thoát của cánh cổng nuốt chửng lấy chúng tôi. Tầm nhìn của tôi chao đảo bất ngờ và thay vì là mặt đất trắng xóa phủ đầy tuyết, một con đường đất với cây cối xanh tốt hiện ra.

"Edward-ssi!"

Tôi vội gọi tên Edward khi nhận ra mình đã ra khỏi cổng. Cậu ấy vẫn đang ở trên lưng Cheon Sa-yeon.

"Cậu có sao không? Samael đã kích hoạt năng lực của hắn vào phút cuối."

Edward cẩn thận xuống từ lưng Cheon Sa-yeon và trả lời tôi, cậu xoa xoa ngực và gật đầu.

"E-Em ổn. Không sao cả. Em nói thật đấy."

"Nhưng..."

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải thận trọng, vì tôi biết Samael có thể ra tay mạnh hơn nếu hắn muốn. Edward nhận thấy nỗi lo lắng của tôi, liền giơ bàn tay đeo nhẫn lên trước mặt tôi và Cheon Sa-yeon.

"May là em làm kịp lúc."

Viên ngọc ở giữa chiếc nhẫn đã vỡ vụn, phủ lên một màu xám xịt. Edward nhìn xuống chiếc nhẫn và thở phào nhẹ nhõm.

"Đây là hiện tượng xảy ra khi nó thành công ngăn chặn được năng lực của đối phương."

"Đúng là may thật."

Chỉ khi đó, tâm trí tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm. Khi sự căng thẳng trong cơ thể tôi dịu đi, cơn đau và mệt mỏi mà tôi đã quên mất liền ập đến như một cơn sóng thần. Không thể đứng vững được nữa, tôi loạng choạng và được Cheon Sa-yeon đỡ lấy hai vai tôi.

"Chà, tôi mừng vì nó đã kết thúc tốt đẹp."

"'kết thúc tốt đẹp' cái quái gì..."

Mệt mỏi quá mức cùng cơn đau đầu. Tôi thả lỏng cơ thể, dựa trán vào người Cheon Sa-yeon rồi hỏi.

"Giờ thì sao? Samael có thể ra khỏi cổng đấy."

"Hắn sẽ không ra ngay bây giờ đâu. Có rất nhiều thiệt hại đã xảy ra bên trong và tên đó phải ở lại dọn dẹp chúng."

"Dọn dẹp á?"

Cheon Sa-yeon ôm tôi vào lòng trước khi tôi bất tỉnh. Tôi lắng nghe những lời giải thích sau đấy khi đang tựa trán vào vai Cheon Sa-yeon.

"Cậu không biết sao? Tòa nhà nơi cậu và Eddy ở được tạo ra từ nhiều vật phẩm. Vì dấu vết cần phải bị xóa nên tòa nhà cũng sẽ sớm bị loại bỏ. Chúng sẽ dùng vật phẩm dịch chuyển không gian như cách chúng ta đã bước vào đó."

"Vậy thì, trước tiên..."

"Được rồi. Nghỉ ngơi đi."

Cheon Sa-yeon vỗ nhẹ vào lưng tôi vài lần, nói với Edward.

"Eddy. Tốt nhất là cậu nên liên lạc với Phó Hội Chloe trước. Tôi sẽ cho cậu mượn di động của tôi."

"Cảm ơn, Cheon Sa-yeon-ssi."

"Sau khi liên lạc xong với cô ấy, chúng ta sẽ xuống núi."

"Em sẽ bảo chị em cử người tới."

Edward nhận lấy điện thoại từ Cheon Sa-yeon, bắt đầu gọi điện sau khi nới rộng khoảng cách với chúng tôi. Có thể nghe thấy giọng của Chloe hét tên Edward qua điện thoại.

Nghe Edward nhỏ nhẹ đáp lại, tôi lên tiếng.

"Cheon Sa-yeon."

"Nói đi."

"Có rất nhiều thứ kỳ lạ. Anh biết tôi đang nói về cái gì, phải không?"

Cheon Sa-yeon nhanh chóng hiểu được tiếng lầm bầm như nói mớ của tôi. Hắn đáp lại với một nụ cười.

"Tôi không hiểu ý của cậu lắm."

"Tên khốn khó chịu..."

Nghĩ gì mà dễ ăn vậy. Có lẽ hắn thấy lời than thở của tôi khá buồn cười, nên Cheon Sa-yeon đã bật cười thành tiếng.

"Ngủ đi, Han Yi-gyeol. Khi cậu thức dậy, mọi thứ sẽ đâu vào đấy cả thôi."

Mọi thứ sẽ trở lại nguyên vẹn sao?

"Vậy à..."

Thế thì tốt rồi.

Tôi từ từ nhắm mắt lại, nghĩ đến những lời Cheon Sa-yeon vừa nói. Một cảm giác thoải mái hơn bao giờ hết và tôi dang rộng vòng tay chào đón cơn buồn ngủ đang kéo đến.

/128