Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 223 - Hung thủ là ai?

/268


Bác sĩ nói vết thương trên người Tiêu Ái Nguyệt không nặng, chỉ là mất máu quá độ nên cần ở lại viện trị liệu. Lúc bác sĩ nói lời này thì đèn trong phòng mổ cũng tắt, Từ Phóng Tình ngồi trên ghế không nhúc nhích, Quý Văn Việt bèn đứng lên nói cảm ơn, sau khi tiễn bác sĩ đi hết, cô lại nhìn vào đám cảnh sát ở cách đó không xa.

Tiêu Ái Nguyệt được chuyển đến phòng bệnh bình thường, cô vẫn chưa tỉnh. Quý Văn Việt nhỏ giọng hỏi Từ Phóng Tình, "Em định giải quyết như thế nào?"

Cảnh sát đã tới, nếu xử lý chuyện này không tốt sẽ khó tránh khỏi liên lụy đến Quý Văn Việt, vả lại Tiêu Ái Nguyệt hiện đang giúp chính phủ làm việc, bây giờ xảy ra chuyện có thể sẽ bị bọn truyền thông bẩn bôi nhọ.

Cả người Từ Phóng Tình tản ra hơi lạnh, cô đến bệnh viện đã lâu những vẫn chưa chịu mở miệng nói câu nào, nghe Quý Văn Việt hỏi, cuối cùng cô cũng lên tiếng, "Chị nghĩ là ai làm?"

"Tôi đã điều tra chiếc xe kia, đó là xe bị mất trộm, chủ xe họ Tô, là kỹ sư công trình, không có tiền án." Quý Văn Việt càng suy nghĩ, tâm càng lạnh, cô cảm thấy đây là một vụ mưu sát đã được lên kế hoạch, "Nhưng trước khi Tiểu Tiêu hôn mê đã chắc chắn là Tần Thất Tuyệt làm."

"Tần Thất Tuyệt?" Từ Phóng Tình lặp lại, không nhanh không chậm nói ra câu vô cảm nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười ấm áp, "Cô ta không có động cơ gây án. Chị Việt, phân tích của chị là gì?"

"Tôi nghĩ Tiểu Tiêu hoài nghi Tần Thất Tuyệt, khả năng lớn nhất là vì cô ấy đã bị mai phục." Quý Văn Việt nhìn biểu cảm khiến người ta sợ hãi kia, tâm bỗng nhiên trùng xuống, cô nhíu mày tiếp tục phân tích, "Nếu chiếc xe kia bắt đầu theo dõi em từ khách sạn chứng tỏ người đó biết rõ hai người sẽ đến khách sạn, vả lại đối tượng ra tay của hắn ta chỉ có một người, chính là Tiểu Tiêu chứ không phải hai người chúng ta. Với thủ đoạn làm việc của Tần Thất Tuyệt, chị ta muốn phát triển ở Thượng Hải nên sẽ không tùy tiện ra tay ở thời điểm này, vả lại chị ta cũng không phải là loại người hạ lưu như vậy." Nói đến đây, cô dừng một chút, "Tần Thất Tuyệt không có lý do giết Tiểu Tiêu, Từ Giang Hoan càng không có khả năng. Tình, tôi có một đối tượng đáng để hoài nghi, không biết em và tôi có nghĩ đến cùng một người hay không."

Từ Phóng Tình không đáp lời nữa, cô cười lạnh như thể đang tức giận nhưng đáy mắt ưu thương lại không thể lừa được người. Quý Văn Việt vuốt ve bờ vai của cô rồi chỉ vào phòng bệnh, nhẹ giọng hỏi, "Vào xem thử đi?"

"Tôi có tư cách sao?" Từ Phóng Tình trợn mắt quay đầu sang chỗ khác, quật cường hỏi ngược lại, "Hại em ấy ra nông nổi này, lại còn không thể giúp em ấy báo thù, tôi có tư cách vào xem em ấy sao?"

Quý Văn Việt muốn an ủi nhưng ánh sáng trong mắt Từ Phóng Tình đã tối hẳn, tựa như con thuyền ngoài khơi không có ngọn hải đăng, bướng bỉnh đến mức khiến người ta cảm thấy bất lực, "Trước ngày mai, tôi nhất định sẽ tìm ra hung thủ."

***

Sau khi đợi ở bệnh viện nửa tiếng, Jojo đã vào khám thai sản, Đông Văn Giang lười đi theo nên phờ phạc ngồi chờ bên ngoài hành lang, ngáp một cái.

Không biết Jojo đã giao dịch gì với bác sĩ mà lúc đi ra trông cô rất hưng phấn, còn khua tay múa chân trong thang máy, cười nói bên tai Đông Văn Giang, "Bác sĩ nói là một bé trai khỏe mạnh."

Đông Văn Giang giật mình kêu lên, gã vô thức kéo Jojo đến bên người, không cho cô nói tiếp, miệng lưỡi thế nhân ở đây phức tạp, gã biết quy định của bác sĩ không cho phép tiết lộ giới tính thai nhi, Jojo nói lớn tiếng như vậy sẽ dồn người khác vào con đường bất nghĩa. Gã tranh thủ lái xe đưa cô về nhà, cũng không phân biệt thật giả, đối với gã thì nam hay nữ cũng chẳng khác nhau là mấy.

Xe ngừng bên dưới bãi ở chung cư, xe của Khang Thụy Lệ cũng ở đó. Đông Văn Giang không muốn đụng mặt bà ta nên định để Jojo lên nhà một mình. Gã đảo mắt quan sát bốn phía lại á khẩu khi trông thấy chiếc xe đậu bên cạnh xe của Khang Thụy Lệ.

"Đi thôi, tôi đưa em lên."

Ngoài dự liệu, Đông Văn Giang hiếm khi ân cần mở miệng khiến Jojo mừng rỡ trong lòng, cô đâu cần gì nhiều liền ôm tay gã đi vào thang máy.



Nếu gã không nhìn lầm thì chiếc Mercedes-Benz kia là của Từ Phóng Tình? Đông Văn Giang nghi hoặc cùng Jojo vào trong nhà, còn chưa kịp đứng vững thì con chó bướm của Khang Thụy Lệ đã lập tức lao đến bên chân Jojo rồi sủa "Gâu gâu gâu" không ngừng, bộ dáng không giống như hoan nghênh, ngược lại còn có chút bối rối khó hiểu.

Jojo cũng cảm thấy có gì đó không thích hợp, cô sờ bụng đi ra cửa trước xem xét, sắc mặt lập tức đại biến, "Từ Phóng Tình!"

Người phụ nữ đang ngồi trên sofa ôm cây đợi thỏ kia không phải là Từ Phóng Tình thì còn ai vào đây? Cô bắt chéo hai chân, trong tay bưng một ly cà phê, khóe miệng mỉm cười, nhàn nhã nhìn Jojo, "Jojo, cuối cùng cô đã về."

Thoáng nhìn qua sẽ cảm thấy thái độ thanh nhàn của Từ Phóng Tình, nhìn kỹ mới phát hiện đôi mắt kia đang ẩn ẩn ánh sáng đầy lệ khí và lạnh lẽo. Cô cứ hé mở bờ môi nhưng không mở miệng nói chuyện làm cho Jojo mất tự nhiên tránh sang một bên rồi đi về phía mẹ mình, "Sao nào? Cô không tìm mẹ tôi mà lại tìm tôi? Nhưng tôi không có hứng thú với cô."

Khang Thụy Lệ đang nằm chợp mắt trên giường ở đối diện sofa của Từ Phóng Tình ngồi, cảm nhận được Jojo tới gần, bà mới mở đôi mắt buồn ngủ xinh đẹp ra, trong đáy mắt không có chút tình cảm nào, "Jojo, con đã không còn là trẻ con."

Bị mẹ chỉ trách làm Jojo chột dạ, "Mẹ đã từng xem con là trẻ con sao?" Cô khẽ mím đôi môi anh đào, ai oán nhìn chằm chằm vào Khang Thụy Lệ, "Từ nhỏ đến lớn, mẹ có quan tâm đến con sao? Trong lòng mẹ chỉ có cô ta, chỉ có Từ Phóng Tình thôi! Mẹ cảm thấy cô ta ưu tú, cô ta thông minh, đem tất cả cơ hội tốt nhất cho cô ta, con cũng không biết ba là ai, họ gì, tên gì... mẹ hận ba như vậy thì tại sao lại sinh ra con làm gì?"

Chân của Đông Văn Giang như mọc rễ, gã không nhúc nhích mà chăm chú lắng nghe gút mắc 'yêu hận tình cừu' của ba người suốt hơn hai mươi năm, tâm tình có chút thương hại.

"Đó không phải là lý do cho lỗi lầm con đang mắc phải!" Khang Thụy Lệ lớn tiếng nói. Từ Phóng Tình ngược lại rất bình tĩnh và bàng quan như thể sự việc chẳng hề liên quan đến mình, cô nhìn chằm chằm vào hai mẹ con kia, "Jojo, từ nhỏ đến lớn, có cái gì con muốn mà ta không cho con chưa? Con muốn nghỉ học, ta chiều con, con muốn tới Trung Quốc, ta cũng tùy con, con muốn kết hôn với một gã nhìn chẳng khác gì đàn ông, ta cũng đã đáp ứng, con không biết nhớ ơn sao?"

"Con tạm thời nghỉ học là vì muốn gây sự chú ý với mẹ, con luôn mong mẹ sẽ quan tâm đến con nhưng không hề có." Jojo đau thương khóc lóc, cô đã sớm trưởng thành từ rất lâu, lại còn bị mẹ ruột lạnh lùng làm thương tổn, nhưng lần nào đối mặt với sự tàn nhẫn của mẹ, cô vẫn luôn cảm thấy khó chịu, "Con muốn về Trung Quốc là vì mẹ ở đây, bởi vì mẹ xưa nay chưa từng về Mỹ thăm con. Con muốn kết hôn, vì sao mẹ không phản đối? Mẹ, con là con gái của mẹ đó, tại sao mẹ lại không phản đối? Tại sao mẹ không lại không nhìn con bằng cả hai mắt?"

Đông Văn Giang vốn định vào xem Từ Phóng Tình rồi rời đi ngay, không ngờ bản thân lại vô duyên vô cớ bị kéo vào, gã bất đắc dĩ tỏ thái độ, "Tôi không bức ép em cùng tôi kết hôn."

Từ Phóng Tình lạnh lùng trừng mắt hai mẹ con nhà họ Khang, nhất là Jojo, "Mẹ con các nguời thâm tình xong chưa? Nên nói vào chuyện chính sự rồi chứ?"

Ánh mắt của Khang Thụy Lệ lập tức lạnh lẽo, thái độ khi nhìn Jojo căn bản không giống với con gái của mình mà là kẻ thù, vô tình, bạo ngược, "Jojo, thành thật nói đi, tại sao lại phái người đi giết Tiêu Ái Nguyệt?"

"Cái gì?" Đông Văn Giang lấy làm kinh hãi, ngạc nhiên nói, "Tiểu Tiêu chết rồi?"

Từ Phóng Tình nhíu mày nhìn gã, "Còn chưa có chết, có phải làm anh thất vọng rồi?"

"Cô điên rồi." Mặt ngoài không thể nhìn ra Từ Phóng Tình đã mất đi lý trí, song khi cô vừa mở miệng thì Đông Văn Giang liền hiểu rõ, bầu không khí trong phòng có chút căng thẳng. Thái độ của Khang Thụy Lệ rất khác lạ, còn Từ Phóng Tình có lẽ vẫn tỉnh táo nhưng lý trí đã không còn, bây giờ cô nhìn ai cũng thấy giống kẻ thù. Đông Văn Giang ngồi xuống bên cạnh Jojo, vô tội nói, "Cô có chứng cứ chứng minh Jojo làm không?"

"Không, cô có chứng cứ không?" Jojo kinh hồn trong nháy mắt nhưng không thể thoát khỏi pháp nhãn của Từ Phóng Tình, cơ mà câu hỏi tiếp theo của Đông Văn Giang đã nhanh chóng khiến cô trấn định trở lại, "Nếu cô không có chứng cứ, tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng."



"Nửa tháng trước, cô đã từng gọi điện thoại cho một số di động, dãy số đó là do thư ký của Trần Vãn Thăng cung cấp." Từ Phóng Tình mang theo thần sắc 'chắc như đinh đóng cột', không nhanh không chậm nói, "Cô tìm một người đàn ông đi ám sát Tiêu Ái Nguyệt với giá ba trăm ngàn tệ. Cô muốn em ấy chết vì muốn nhìn thấy tôi thống khổ, nhưng em ấy không chết, có phải cô rất thất vọng phải không? Jojo, cô đã bị người ta lợi dụng rồi. Tuy Trần Vãn Thăng muốn đả kích tôi nhưng cô ta không dám tạo ra án mạng, trong giai đoạn nhạy cảm đang trở mặt với mẹ của cô, cô ta đã vứt cô ra làm kẻ chết thay. Sở dĩ cô ta không muốn ra tay độc ác là vì... thứ nhất, cô ta sợ làm lớn chuyện sẽ làm lộ ra bản thân, thứ hai, cô ta cũng hy vọng làm sự tình lớn lên, sau đó dẫn ngòi nổ lên người mẹ của cô, còn về phần làm sao để lớn chuyện thì hoàn toàn sẽ được quyết định bởi cái chết của Tiêu Ái Nguyệt và việc tôi có báo cảnh sát hay không."

Khác với con người trẻ con khi nãy, lần này Jojo đã học được cách suy nghĩ, "Đó đều là suy đoán của cô, cô không có chứng cứ!"

Từ Phóng Tình đột nhiên cười, cười đến ngang ngược, cười đến độ khiến người ta ghi hận, "Vậy tôi suy đoán thêm một chút, chỉ cần tôi nói thẳng với cảnh sát, vài ngày sau nhất định sẽ có người đi tự thú, người đó sẽ khai cô ra và còn thuận tiện lôi mẹ cô xuống nước. Sự việc liên quan đến mạng người mà cô lại đang mang thai, truyền thông sẽ quy mẹ cô thành kẻ cầm đầu, một khi chuyện 'bê bối gia tộc' này được đăng đàn, mẹ của cô sẽ không còn năng lực nào để xoay chuyển tình thế."

"Nói bậy nói bạ!" Jojo khó thở đứng lên, nói năng lộn xộn, "Tôi không có làm, cô nói bậy, mẹ đừng tin cô ta."

"Thử tưởng tượng xem, nếu cảnh sát bắt được cô, dù cô có khai ra Trần Vãn Thăng thì người ta có tin không?" Từ Phóng Tình từng bước áp sát phòng tuyến và làm tan rã toàn bộ mạch suy nghĩ của đối phương, "Jojo, Trần Vãn Thăng mượn đao giết người, nhưng không phải giết Tiêu Ái Nguyệt mà là cô và mẹ của cô."

"Cô nói bậy." Một tiếng hô to bén nhọn vang lên. Jojo chịu không nổi, ôm đầu điên cuồng lắc, "A a a a, cô đi ra đi, cút ra ngoài đi! Tôi bảo cô cúttt."

Đông Văn Giang thấy tình thế không ổn liền tiến lên ôm lấy thân thể của Jojo rồi hung tợn nói với Từ Phóng Tình, "Đừng nói nữa!"

"Cảm thấy tổn thương rồi à?" Ngưng giữa chừng vốn không phải là tác phong của Từ Phóng Tình, cô chậm rãi đứng lên, dục vọng trong mắt như thủy triều chưa hề lắng, lời nói của Đông Văn Giang càng khiến ngữ khí của cô trở nên âm tàn, "Jojo, cô cũng biết đau sao? Tôi nghĩ cô sẽ là một người mẹ tốt nhưng với bộ dạng này của cô thì làm thế nào để trở thành một người mẹ tốt được? Nếu con của cô cũng giống như cô, cô sẽ nói gì, sẽ làm gì? Hoặc nó sẽ giống ba của nó? Sẽ đối xử lạnh lùng với cô hệt như ba của nó? Cô muốn cuộc sống như vậy sao? Tôi có thể không để tâm đến những tổn thương mà cô đã gây ra cho tôi trong nhiều năm qua, nhưng tôi không thể chịu đựng được cô khi dễ người tôi yêu. Jojo, lần này cô nhất định phải trả giá đắt cho hành vi của mình."

"Cút đi!" Jojo trợn mắt, hai chân sưng to khựng lại, thân thể mềm yếu trượt ngã trên mặt đất. Đáy mắt của Đông Văn Giang như bốc lửa, gã liều mạng mắng Từ Phóng Tình, "Ra ngoài, cô đi ra ngoài cho tôi."

Từ đầu tới cuối, Khang Thụy Lệ đều không nói gì. Mỗi khi Từ Phóng Tình cùng Jojo xung đột, người chiến thắng luôn là Từ Phóng Tình nhưng tâm tình của cô lại có trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Khang Thụy Lệ thường thấy Jojo đánh Từ Phóng Tình ở trước mặt mình, lúc đó bà đã chán ghét quát lớn làm cho Jojo cũng dần trở nên ngang ngược, có lẽ vì cô ta không được giáo dục tốt. Khang Thụy Lệ chưa từng cảm thấy mình là một người mẹ tốt, cô cũng không nghĩ Jojo là đứa con ngoan, nhưng Từ Phóng Tình sẽ luôn là người chị tốt vì khi còn bé, cô thật sự rất thương Jojo.

Khi còn bé, Jojo rất mềm yếu và thường xuyên bị người da trắng trong trường ăn hiếp. Từ Phóng Tình lớn hơn cô vài tuổi, số lần giúp cô đánh nhau còn nhiều hơn số lần cô khóc, nhưng vì sao mọi chuyện sau đó lại biến thành như vậy? Khang Thụy Lệ nhớ không ra. Từ Phóng Tình đút hai tay vào túi, mặt vô cảm đi tới cửa, bóng lưng cứng cỏi, quật cường, rời đi không chút do dự.

Khang Thụy Lệ ở cửa thang máy gọi cô lại, sau đó híp mắt nói, "Nó là em gái của con."

Dịu dàng không phải là thủ đoạn của Khang Thụy Lệ, Từ Phóng Tình nghe được liền cảm thấy buồn cười và cũng thật sự bật cười, "Bà đã từng hỏi qua ý kiến của ba tôi chưa?"

Hôm nay, Từ Phóng Tình không thích hợp để trò chuyện, cô tựa như con cọp dữ gặp người liền xé, cũng chẳng phải Khang Thụy Lệ xé không lại nhưng cô không nguyện ý động thủ, "Sammi, phẫn nộ không làm nên chuyện gì, con cần phải tỉnh táo."

"Tôi rất tỉnh táo." Từ Phóng Tình khẽ cười, cô hoàn toàn bất vi sở động, nửa người dựa trên vách tường, một cái nhăn mày và nụ cười phong tình vạn chủng, gợi cảm đến độ làm người ta ngạt thở, "Nhà họ Khang các người đều mắc nợ tôi, tôi đã xóa bỏ hết mọi chuyện trước đó, bây giờ con gái của bà lại thiếu nợ tôi, tiền gì cũng không thể giải quyết, các người thiếu tôi nửa cái mạng. Khang Thụy Lệ, tôi trả lại cho bà một câu, hy vọng bà nhớ kỹ, 'chỉ những kẻ hèn nhát mới cầu xin tha thứ.'"

"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở, Từ Phóng Tình quay đầu bước đi, Khang Thụy Lệ đứng trơ ra một hồi rồi chợt nghe điện thoại rít lên một tiếng, "Mẹ, mẹ, con không có làm! Cô ta đổ oan cho con đấy, cô về đi!"

Nhưng có nhiều thứ thật sự không thể quay lại được.

/268