Tình Yêu Khắc Cốt: Vợ Trước Đừng Hòng Trốn

Chương 7.2 Nhưng cô đã lừa tôi

/890


Chương 7.2 Nhưng cô đã lừa tôi

Nhan Mộc Tâm không muốn trả lời, cô giống như một quả bóng xì hơi, yếu ớt thở dài, quay người muốn rời đi, nhưng bàn tay lại bị kéo lại.

“Lục Tử Khiêm, rốt cuộc anh muốn gì?"

“Anh muốn đưa em rời khỏi đây, anh muốn ở bên em, anh muốn bảo vệ em, Nhan Mộc Tâm, anh muốn bù đắp những năm tháng của chúng ta, anh không ngại, chỉ cần em bằng lòng.” Anh trìu mến thổ lộ.

“Tôi không muốn.” Cô từ chối.

"Em và Cố Hàn Đình đã ly hôn rồi, anh có thể đuổi theo em, anh..."

Nhan Mộc Tâm nhìn anh ta, đột nhiên mỉm cười, chậm rãi tới gần anh ta: "Tôi đang mang thai, anh không ngại chứ?”

Oành một tiếng, sắc mắt Lục Tử Khiêm đột nhiên thay đổi, nhất thời ngẩn ra, không ngờ lại có kết quả như vậy? Anh ta mở miệng, nhưng mãi vẫn không nói được lời nào.

“Tôi đang mang thai con của Cố Hàn Đình, anh không để ý chứ?” Cô cười lắc đầu, xoay người rời đi, để lại bóng lưng về phía anh.

Nhan Mộc Tâm sẽ không lấy chuyện này ra để trêu đùa, cô thật sự đang mang thai con của Cố Hàn Đình, là do anh đến muộn! Mặc dù đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng...

“Nhan Mộc Tâm, anh yêu em.” Nhưng, đôi khi tình yêu lại rẻ mạt và vô dụng, lúc này Lục Tử Khiêm mới hiểu sâu sắc về nó!

Nhan Mộc Tâm trở về nhà, thu dọn tất cả tài liệu, vừa ngồi trên ghế sô pha, cô đã thấy tin tức về ‘Lễ đính hôn của Cố Hàn Đình và người phụ nữ anh yêu’ diễn ngày vào ngày mai.

Ngày mai Cố Hàn Đình đính hôn, chắc chắn sẽ rất bận rộn, đối với cô mà nói, đó là cơ hội ngàn năm có một, cô nhìn xung quanh, cẩn thận cầm điện thoại di động lên, gọi cho bác sĩ Dương!

"Cái gì? Ngày mai? Sớm như vậy sao?"

"Bác sĩ Dương, tối nay đến lượt chị trực, sáng sớm sau khi tan sở, chị đưa anh trai em ra ngoài, em sẽ chờ hai người ở bến tàu, một ngày em cũng không muốn đợi nữa, van xin chị.” Nhan Mộc Tâm nhìn đồng hồ trên tường, nói nhanh.

Bên kia lưỡng lự một chút, cuối cùng cũng đồng ý.

Cúp máy, Nhan Mộc Tâm lo lắng chờ đợi, bước tiếp theo quá là bước quyết định, cô nhất định phải thuận lợi đưa anh trai rời khỏi đây.

Cuối cùng cũng chờ đến rạng sáng, cô vừa mở cửa thì nhìn thấy Vương Siêu Quần đứng ở ngoài, cô có chút hoảng hốt, nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái: "Thư ký Vương, hơn nửa đêm rồi, anh tới đây tìm tôi có việc gì sao?”

“Cô cũng nói đã hơn nửa đêm rồi, vậy cho tôi hỏi, trời tối như vậy Nhan tiểu thư còn muốn đi đâu?” Vương Siêu Quần nhíu mày hỏi.

“Không liên quan gì đến anh.” Cô khóa cửa lại, rời đi.

“Anh trai cô không thể ra ngoài.” Câu nói này của anh ta khiến Nhan Mộc Tâm dừng bước.

Bị phát hiện rồi sao? Nhanh vậy sao? Không, không thể nào!

“Cố thiếu đang ở nhà chờ cô, nhà của hai người.” Nói xong, Vương Siêu Quần đi trước.

Nhan Mộc Tâm lấy điện thoại ra gọi cho bác sĩ Dương, điện thoại vừa được kết nối, cô vội vàng hỏi: "Bác sĩ Dương, anh trai em ở đâu? Anh ấy sao rồi?"

...

Bên kia không trả lời.

Cô sững sờ, rõ ràng vẫn gọi được mà.

“Bác sĩ Dương.” Cô lại gọi.

“Anh trai cô rất an toàn.” Giọng nói quen thuộc của Cố Hàn Đình truyền đến.

Nhan Mộc Tâm lập tức nổi da gà, cô chớp chớp mắt, phải mất một lúc lâu mới có thể bình tĩnh lại.

“Ngươi có thể lựa chọn, để Vương Siêu Quần đưa ngươi tới đây, thời gian dành cho anh cô không còn nhiều lắm đâu.” Anh uy hiếp.

“Anh đã nói sẽ để tôi đi.” Nhan Mộc Tâm cố nén cơn hoảng loạn, mạnh mẽ chất vấn.

“Nhưng cô đã lừa tôi.” Vừa dứt lời, anh đã cúp điện thoại, không có cách nào kết nối được.

Lừa anh ta? Anh ta biết hết rồi sao?


/890