Tinh tế nữ võ thần

Chương 4: Không phải da mặt dày mà là thành thật (tiếp)

/7



Chương 2: Không phải da mặt dày mà là thành thật (tiếp)

Editor: Trục Nguyệt


     . . . Không, vẫn là trước tiên tìm chỗ ăn cơm đi.

     Đèn hai bên đường đã sáng lên từ lâu, chiếu cả con đường sáng như ban ngày, trên đường tất cả đều là người đi đường, không có xe cộ. Bởi vì, xe của tất cả mọi người đều bay trên đỉnh đầu.

     Về điểm này, trong ký ức của nguyên chủ đúng là có tin tức tương quan.

     Từ khi chế tạo ra chiếc xe bay đầu tiên, các loại xe cộ cứ thế mà bỏ qua cho việc tranh đoạt con đường, ngược lại "Đi về phía không trung". Ban đầu đó là một mảnh hỗn loạn, các loại xe phi hành không thể chờ đợi được nữa không che đậy dưới ánh mắt của mọi người phóng đi, còn có khi tông vào nhau rơi xuống, tạo thành sự cố thương vong nặng nề. Vì thế, 《 luật lệ giao thông 》 trải qua không ít lần sửa chữa, tất cả các thành thị cũng bởi vậy lắp đặt không ít thiết bị phòng hộ ở trên đường.

     Lăng Hiểu ngẩng đầu chăm chú nhìn lên không trung, vậy theo cấp bậc nhất định và trình tự chạy không giống xe cộ, cùng với. . . Thứ cố ý để trống, vẫn có thể làm cho người đi bộ thấy rất rõ ràng vũ trụ mênh mông, lần thứ hai cảm thấy được sự khác biệt cực lớn giữa hai thế giới.

     Cũng chính là vì nguyên nhân này, mặt đất trở nên rất rộng rãi, mọi người có thể tùy ý bước đi, cũng có người chơi trò đi xe đạp "Cổ xưa".

     Lăng Hiểu đi đến, đột nhiên hai mắt sáng ngời, ánh mắt dán ở trên cửa của một cửa hàng tên là "Quán cà phê vui vẻ". Trên tấm thủy tinh trong suốt có thể nhìn thấy rõ ràng một tờ giấy có ghi: "Quán chỉ mới khai trương, cho nên đồ ăn giảm giá 50% mở hàng" cùng với "Hiện nay quán chỉ mới khai trương, tuyển người phục vụ, nam nữ không giới hạn, các loại quyền lợi vào gặp chủ quán rồi nói chuyện".

     Cô lập tức đi tới, tiện thể đi qua "Vùng đỗ xe" -- tuy nói nơi đó không có xe, nhưng lỡ như một chiếc xe đột nhiên từ trên trời rơi xuống thì cô muốn khóc cũng không được -- trực tiếp biến thành bánh rán rồi.

     Cô vừa đi tới cửa tiệm, máy tự động cảm ứng cửa kính thủy tinh mở ra, cùng lúc đó, một mùi thơm ngọt ngòa đập vào mặt.

     Lăng Hiểu hưởng thụ khịt khịt mũi, chỉ cảm thấy cái bụng càng lúc càng đói.

     Không biết là bởi vì khoảng thời gian này hay là bởi vì nguyên nhân khác, trong quán không có một bóng người, sau khi cô nhìn xung quanh một chút, nghênh ngang đi tới một bên quầy.

     Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đứng ở bên cạnh máy cà pha cà phê, chú ấy ăn mặc áo sơ mi trắng, trên người buộc một cái tạp dề màu xám, trong miệng ngậm kẹo que, ở lúc Lăng Hiểu nhảy lên băng ghế ngồi xuống trong nháy mắt ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt không tính là anh tuấn nhưng lại có vài phần tang thương thành thục.

     Lăng Hiểu chú ý tới, người đàn ông dùng lại là máy nghiền cà phê bằng tay, bên cạnh còn có một máy nghiền đậu bằng tay, không khỏi sửng sốt một chút. Phải biết là, ở thế giới khoa học kĩ thuật vô cùng phát triển này, con người đương nhiên là đã được giải thoát khỏi phòng bếp, nhiệm vụ nấu ăn hoàn toàn có thể giao cho người máy. Tuy rằng người máy trong phòng Lăng Hiểu bởi vì động cơ quá cũ không thể làm được đồ ăn, nhưng rất nhiều người máy trong nhà ăn cũng có thể làm được, chỉ cần sớm thiết lập tốt chương tình, chúng nó sẽ tự động lột da, cắt khối hơn nữa còn chế biến thức ăn cực kì tinh tế.

     Ban đầu rất nhiều người cho rằng đây là tin mừng, nhưng dần dà, bọn họ lại bắt đầu hoài niệm thức ăn tự làm -- đồ ăn máy móc làm ra dĩ nhiên là mỹ vị, nhưng mà mùi vị cũng quá "Cố định", mà con người lại là sinh vật hoàn toàn "Ngoài ý muốn", những bất ngờ này có thể sáng tạo ra kỳ tích. Vì lẽ đó, người máy vĩnh viễn vẫn kém xa những đồ ăn "Tràn ngập kỳ tích" có mùi vị không thể nào làm lại.

     Cũng chính vì nguyên nhân này, nghề nghiệp đầu bếp này vẫn chưa biến mất ở thời đại này. Hoặc là nói, hoàn toàn ngược lại, các đầu bếp có thể làm ra đồ ăn ngon hơn so với máy móc, đứng đầu cái nghề này thì sẽ bị vô số nhà hàng tranh nhau thuê. Mà chỉ có những nhà hàng có được siêu đầu bếp, mới có tư cách gọi là "Nhà hàng cao cấp". Bằng không, cho dù chi ra nhiều tiền trang trí tinh mỹ đến đâu thì cũng uổng công. Dù sao mục đích cuối cùng khách hàng đến nơi này là để ăn đồ ăn mà

     Quán cà phê ở bên đường không đáng chú ý, lại là "Quán ăn tự làm" hiếm thấy? Cô nhìn về phía thực đơn trên bàn, bi ai phát hiện, coi như là giảm giá 50%, cũng đắt đến đáng sợ. Có điều, nếu như có thể ở đây làm việc thì tiền lương hẳn là không tồi.

     "Đến làm gì đó?" Người đàn ông trung niên đánh giá Lăng Hiểu một chút, lại cúi đầu xuống như trước hỏi, trong khi nói chuyện, cái kẹo kì lạ trong miệng trong nhúc nhích chút nào.

     "Cháu tới ứng tuyển nhân viên."

     "Quán không nhận người chưa trưởng thành."

     "Cháu đã trưởng thành rồi, chỉ là mặt hơi non mà thôi." Lăng Hiểu chắc chắn nói, tiện thể giơ tay trái lên: "Chú không tin có thể đọc tư liệu của cháu."

     Người đàn ông cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Quán không tuyển nhân viên mặt non."

     Lăng Hiểu co giật khóe miệng, nói: "Ông chủ, cháu vốn là muốn vào ăn nhân tiện ứng tuyển, có điều hiện tại chỉ muốn ứng tuyển. Chú đoán điều này nói rõ cái gì?"

     "Nói rõ cháu là quỷ nghèo không mua nổi cơm."

     "Vì thế nên ông chủ, thuê cháu rất có lợi." Lăng Hiểu mở ra hai tay, "Chú xem, cháu rất đói, vì lẽ đó gần như sẽ không cò kè mặc cả, vì lẽ đó chú chỉ cần hơi mở miện, là có thể thu được một nhân viên rất tốt."

     Người đàn ông lần thứ hai đánh giá cô một chút, trong mắt hiện lên ý cười: "Vì thế là ông chủ tương lai của cháu, chú đương nhiên sẽ vì cháu cung cấp đồ ăn, nói cách khác -- để cháu ăn no?"

     "Ông chủ anh minh." Lăng Hiểu cũng nở nụ cười.

     Người đàn ông nhíu mày, đưa chén cà phê mới làm xong đến trước mặt Lăng Hiểu: "Nếm thử xem, nói cho chú suy nghĩ của cháu."

     "Cái này xem như là đề phỏng vấn?"

     Người đàn ông khẽ vuốt cằm, lời ít ý nhiều nói rằng: "Chú thỏa mãn, cháu ở lại; bằng không, lập tức cút đi."
     
     Lăng Hiểu gật đầu: "Dạ." Lại bổ sung, "Có điều từ trước đến nay lúc cháu uống cà phê thích nhất là kết hợp với đồ ăn." Ánh mắt của cô rơi xuống đủ loại bánh gatô trên tủ kính, "Ông chủ chú xem?"

     "Đã có người nào từng nói da mặt cháu rất dày?"

     "Thường hay có người nói như vậy." Lăng Hiểu thành thật trả lời, "Có điều cháu cảm thấy đây là biểu hiện thành thật."

     Người đàn ông lắc lắc đầu, cúi người xuống từ trong quầy hàng lấy ra một cái bánh gatô dâu tây đẩy tới trước mặt Lăng Hiểu: "Hiện tại chú cảm thấy cháu cũng không phải tới xin vào làm, mà là đến ăn uống miễn phí."

     Lăng Hiểu một lần cắn hơn phân nửa cái bánh gatô, vừa nghiền ngẫm nhai vừa mơ mơ hồ hồ trả lời: "Nè, ông chủ, làm người tâm lý phải trong sáng. . . A!" Cô che miệng lại, mùi vị quỷ dị đến cực điểm này là xảy ra chuyện gì?

     Nếu như không phải vị giác của cô xảy ra vấn đề thì chính là ông chủ này với khách mời có cừu oán?

     Ánh mắt Lăng Hiểu rơi xuống trên li cà phê, bánh gatô đã khó ăn thành như vậy thì cà phê phải khó uống bao nhiêu.

     Cho nên cô quyết định thật nhanh nhấc hành lí lên, vẻ mặt chính khí nói rằng: "Xin lỗi, ông chủ, sự thật là cháy đến để ăn uống miễn phí, cháu hiện tại đi ngay đây." Tiền đương nhiên là quan trọng nhưng mạng thì lại càng quan trọng hơn.

     Nhưng mà, trong nháy mắt Lăng Hiểu xoay người, một cái tay lướt qua quầy hàng tàn nhẫn nắm cổ áo cô, kéo cô về.

     "Cháu gái, giáo viên dạy cháu đọc sách không có dạy qua cho cháu -- nộp giấy trắng hậu quả rất nghiêm trọng sao?"

        Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:  Đúng vậy, nữ nhân vật chính của chúng ta da mặt dày không biết xấu hổ 【 Này, cho tôi ăn 】



/7