Tĩnh Nữ Truyền

Chương 131 - Chương 47

/222


Bên trong căn phòng tĩnh lặng, một bóng dáng lấp lánh kim quang đứng ở trước bàn gỗ đàn thượng đẳng, không ngừng đưa tay cầm đồ trên bàn lên cẩn thận tra xét một phen, thỉnh thoảng phát ra tiếng lẩm bẩm, hài lòng sẽ nhẹ nhàng ừ một tiếng, cảm thấy không được, thì lắc đầu một cái, đưa ánh mắt về phía chỗ tiếp theo. . . . . .

Cửa không tiếng động mở ra, một bóng dáng dịu dàng đi vào. Bước chân phất trần, im ắng yên tĩnh, nàng mang theo nụ cười đơn thuần đi tới phía sau bóng người màu vàng, nghe hắn thỉnh thoảng lầm bầm lầu bầu: Ừ, cái này không tệ, ánh sáng còn có thể, rất bền chắc. . . . . . Cái này cũng đẹp mắt, đeo lên thoạt nhìn vừa lịch sự tao nhã lại có chút hoạt bát. . . . . . Cái này tính chất thật không tệ! Được, tốt. . . . . . A! Cái này có màu sắc đỏ thắm, đeo cái này khẳng định rất đẹp mắt. . . . . . Ưmh! Cái này có hoa văn cũng tốt, lúc ăn cơm nếu nhìn món đồ xinh xắn như vậy tâm tình nhất định sẽ rất tốt!

Càng nghe tiếp, nụ cười trên khóe môi nữ nhân càng cứng lại, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ càng ngày càng lớn, cuối cùng, nàng không thể không nhẹ nhàng lên tiếng cắt ngang nam nhân vẫn còn trầm mê: Biểu ca, huynh đang làm gì vậy?

Kim Bích Đạc bỗng nhiên quay đầu lại, thấy người sau lưng nở nụ cười, Thấm Nhụy, muội tới rồi!

Tịch Thấm Nhụy khẽ cười một tiếng nói: Muội sớm đã tới rồi! Đứng đã lâu, cũng không biết biểu ca huynh làm gì ở đây, nói nhỏ lầm bầm lầu bầu, còn nói mấy lời nghe không hiểu gì cả!

Kim Bích Đạc chau mày, tránh người ra để Tịch Thấm Nhụy nhìn đồ trên bàn, nói: Cái gì mà nghe không hiểu! Hiện giờ muội nhìn đi! Có đồ vật nào khó hiểu như vậy hay sao? Thiệt thòi cho muội là một tài nữ!

Tài nữ gì chứ! Đây còn không phải là do người ta nói lung tung sao! Tịch Thấm Nhụy cười sẵng giọng, So với công chúa, muội còn kém xa! Vừa nói xong vừa nghiêng người nhìn qua, muốn nhìn xem vừa rồi rốt cuộc Kim Bích Đạc đang tự lẩm bẩm với thứ gì.

Không nhìn còn tốt, vừa nhìn thấy đã dọa nàng sợ hết hồn. Biểu ca! Tịch Thấm Nhụy kêu khẽ một tiếng, Này này này, này, những thứ này. . . . . . Không phải là bảo vật mà huynh cất giữ sao? Sao huynh lại chuyển tất cả ra vậy!

Gian phòng này là nơi có canh phòng sâm nghiêm thứ hai ở Kim gia trừ Lâm Phong các ra, bởi vì nơi này là bảo khố mà Kim Bích Đạc hắn cất giữ, cũng chính là kho vàng nhỏ chính cống. Người Kim gia có thể đi vào nơi này chỉ tính trên một bàn tay. Tịch Thấm Nhụy là do dựa vào cô cô nàng mới có thể tiến vào, bởi vì cô cô nàng, mẫu thân của Kim Bích Đạc Tịch Nhuận Nhi muốn tác hợp cho hai người, bảo Kim Bích Đạc đặc biệt cực kỳ, để gia tăng tình cảm của hai người. Mà bốn người khác, trừ Kim Bích Đạc ra, chỉ có lão tổ tông đương gia Trình Khả Diệu và phụ mẫu Kim Bích Đạc Kim Vân Nhiên, Tịch Nhuận Nhi có thể đi vào, như vậy có thể thấy được Kim Bích Đạc trông giữ kho vàng này rất nghiêm ngặt. Thường ngày hắn đều chỉ làm cho người đặc biệt đi vào dọn dẹp, mà bảo vật trong mật thất trong phòng ngay cả đụng cũng không cho đụng vào, nhưng mà, hôm nay biểu ca là sao đây? Lại mang tất cả đồ trong mật thất ra!

Tịch Thấm Nhụy không khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ—— sắc trời đã tối, mặt trời cũng không mọc ở hướng tây mà!

Kim Bích Đạc không để ý tới vẻ kinh ngạc của biểu muội, trực tiếp cầm một món đồ trong đó lên hỏi: Muội xem, cái này thế nào? Gương đồng nhỏ dùng để mang theo bên mình rất không tệ chứ? Vật này tính chất cứng rắn, đặt ở trên người còn có thể phòng thân đó!

Tịch Thấm Nhụy sững sờ, Biểu, biểu ca. . . . . . cái này, cái này không phải là đồng đen và mã não sao? Huynh…huynh cắt đồng đen thượng cổ và khối mã não lớn kia sao!? Nàng không dám tin kêu lên.

Đúng vậy! Kim Bích Đạc đắc ý gật đầu, Huynh thật đúng là thông minh! Muội xem, gương đồng đen mã não này rất đẹp mắt phải không? Cái gương này chỉ lớn bằng bàn tay, rất thích hợp cho nữ hài tử mang theo bên mình, hơn nữa chế tác tinh tế, mặt gương bóng loáng, soi ra ảnh người còn rõ hơn gương đồng nhiều!

Nói xong, không để ý vẻ mặt ngốc lăng của Tịch Thấm Nhụy, Kim Bích Đạc lại từ chọn ra từ trong đống bảo vật trước mắt, dùng giọng hỏi thăm: Thấm Nhụy, muội giúp huynh nhìn xem, chiếc vòng bạch ngọc cực phẩm này thế nào? Nữ hài tử đeo ở trên người nhất định rất đẹp mắt chứ?

Tịch Thấm Nhụy lại ngạc nhiên trừng mắt lớn một lần nữa, Biểu ca! Huynh lại lấy bạch ngọc cực phẩm xâu thành vòng!? Không phải huynh vẫn luôn quý khối ngọc này sao!?

Kim Bích Đạc không thèm để ý phất tay, không thèm đếm xỉa nói: Ai da! Không phải chỉ là một khối ngọc sao! Đồ là chết, người là sống, dù sao cũng không thể để người giữ một khối vật chết chứ? Nên tới lúc dùng cũng phải dùng, không cần chờ đến lúc không dùng được lại cảm thán!

Tịch Thấm Nhụy khó hiểu nhìn Kim Bích Đạc, rõ ràng cảm thấy huynh ấy đã thay đổi. Trước kia huynh ấy tình nguyện đặt đồ trong mật thất đến sinh bụi cũng không nguyện ý đưa lấy ra dùng, nhưng mà bây giờ. . . . . . trong lòng nàng mơ hồ có chút lo lắng, là ai để huynh ấy biến thành như vậy? Là ai thay đổi huynh ấy? Là . . . . .

Còn có cái này! Đột nhiên Kim Bích Đạc lên tiếng cắt đứt tâm tư của Tịch Thấm Nhụy, chỉ thấy hắn lấy một cái bình nhỏ có màu trắng vàng đan xen nhau ra từ trong đống đồ. Cái bình chính là một chiếc bình bạch ngọc thượng đẳng, da.nlze.qu;ydo/nn phía trên dùng tay nghề tinh sảo vẽ lên nhiều hoa văn màu vàng phức tạp, dưới ánh mặt trời có phát sáng rực rỡ.

Nguyệt Quang hồ mạ vàng!? Tịch Thấm Nhụy lại không thể tự kiềm chế phát ra một tiếng kêu to.

Nói




/222