Tình Muộn

Chương 6 - Chuyện Tình Khổng Tước

/28


Khi còn trẻ, người ta thường quá dễ dàng hứa hẹn. Trong khi một đời người thì lại quá dài, dài hơn cái khoảnh khắc ngắn ngủi ấy nhiều lắm.

Tình yêu là cuộc chiến tàn khốc mà ở đó người thắng xem ra có thể làm bất cứ thứ gì mình muốn, nhưng thực sự đó lại không phải là thắng lợi hoàn toàn. Trong cuộc chiến giành Gi­ang Viễn Ảnh, Kỉ Hoa Ninh là người chiến thắng.

Cô ngẩng cao đầu bước đi, gió xuân mơn man trên mặt lộ rõ vẻ đẹp thuần khiết của người thiếu nữ lần đầu biết yêu, Kim Đồng Ngọc Nữ của ngôi trường danh tiếng trở thành đôi lứa là điều hiển nhiên như vốn có, nó chẳng khiến người ta phải ngạc nhiên. Ngoài ra vẻ bình thản bề ngoài của Tần Di Gi­ang trong khoảng thời gi­an dài khiến cho mọi người rõ ràng đều nghĩ rằng: do công chúa Tường Vi rút lui nên quan hệ tay ba đã hạ màn.

Trong trường họ vẫn theo nếp cũ, ngày ngày miệt mài học tập, giúp đỡ thầy cô giáo, chỉ là giờ đây trong lòng đã không giống nhau. Gi­ang Viễn Ảnh lén nhìn phía sau Kỉ Hoa Ninh đúng lúc cô quay người lại mượn thước kẻ, hai người chạm mắt nhau khẽ mỉm cười âu yếm. Điều này làm cho Tạ Khải Đạt cảm thấy thật quái lạ.

Giống như trước đây, khi tan lớp, hai người lại đi cùng nhau. Hàng ngày, Gi­ang Viễn Ảnh đưa bạn gái về tận nhà, sau đó mới quay lại đường cũ để trở về. Thật ra, họ chẳng dám dắt tay nhau giữa nơi đông người qua lại, chỉ khi ở quãng vắng Gi­ang Viễn Ảnh mới lén cầm trộm bàn tay bé nhỏ của Kỉ Hoa Ninh, mồ hôi rịn ra âm ấm. Hai người chẳng ai dám nhìn vào mắt đối phương, chỉ là cúi xuống nhìn bóng hai tay hạnh phúc quyện vào nhau được ánh mặt trời in xuống.

Nụ hôn đầu đời vào đầu hạ năm đó. Khi hoàng hôn buông xuống, hận một nỗi là không thể ôm thật chặt người mình yêu vào lòng, chỉ là sự rũ bỏ thời ngây thơ, khờ dại… thể hiện sự cuồng nhiệt trong tình yêu. Nói tới cảm xúc lúc ấy, Kỉ Hoa Ninh chỉ nhớ được trái tim cô đập mạnh, dường như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Họ không còn biết gì nữa, cô nhìn sang anh say mê. Chàng trai anh tuấn lạnh lùng này đang từ từ tiến sát vào mình, sau đó cô nhắm nghiền mắt lại.

Ngập ngừng, hai người cùng nhau tận hưởng nụ hôn khờ dại đầu đời mặc cho lúc ban đầu còn nhiều bỡ ngỡ, cảm xúc dâng trào, một nụ hôn lại một nụ hôn nữa diễn ra bất tận.

Mình yêu người này mất rồi, Kỉ Hoa Ninh thầm nghĩ, sóng tình cuồn cuộn trào dâng giống như có con côn trùng đang gặm nhấm trái tim cô vậy, trong phút chốc cô cảm thấy hai người hòa quyện làm một, dù cho đó chỉ là một nụ hôn. Tình yêu đầu tiên đã chiếm trọn trái tim cô, cho đến tận lúc này cô vẫn chìm đắm trong tình cảm êm dịu mà anh dành cho cô, chỉ muốn hai người vĩnh viễn không bao giờ phân ly, Kỉ Hoa Ninh bồi hồi nhớ lại. Thế nhưng, những việc đã trôi qua, thậm chí khi khổ đau qua đi thì người ta mới hiểu được, giống như việc hai người cùng nhau băng qua tuyết lạnh, những gì còn lại chỉ là dấu chân in trên tuyết trắng, khó có thể quay đầu bước lại.

Lại vui vẻ, lại ngọt ngào như thuở ban đầu, thời gi­an trôi qua mau, đám học trò đầu cấp ba chuẩn bị chia tay. Nhưng bốn người bàn trước bàn sau vẫn vui vẻ cười đùa.

Ngày khai giảng không thể không có sự chia lìa, đó là việc phân lớp.

Gi­ang Viễn Ảnh đã chủ định theo nghề của cha mình, quyết tâm vào trường y. Anh chọn lớp Hóa, Tần Di Gi­ang cũng chọn lớp Hóa, Tạ Khải Đạt chọn lớp Lý. Kỉ Hoa Ninh thì do dự, thành tích học tập của cô đồng đều, xem ra chọn môn nào cũng được, nhưng chọn hóa học thì cô không biết tương lai mình sẽ làm gì, đến lúc này cô mới nhận ra từ bé đến lớn mình chẳng bao giờ có chính kiến cả!

Ngày hôm đó cô thẫn thờ trở về nhà, nhớ lại thời gi­an qua. Cô luôn là con ngoan trò giỏi được bố mẹ tin tưởng và có một người bạn trai khiến người khác ngưỡng mộ. Thế nhưng sau này sẽ thế nào? Kỉ Hoa Ninh sau này ra sao? Công việc tương lai? Chỗ đứng trong xã hội?

Cô thật sự không biết.

Khi Lâm Tĩnh Lam nghỉ học tới nhà cô thì cô đã ở trong phòng riêng. Gi­ang Vân bảo cậu đi xem chị thế nào, bà không hiểu con gái mình đang có chuyện gì, con cái lớn cả rồi, có nhiều việc không thể nói cho bố mẹ biết được, chỉ có thể can thiệp khi cần thiết mà thôi.

Lâm Tĩnh Lam vội gật đầu, vẫn theo lối cũ cậu cẩn thận đặt cặp sách gọn gàng và buộc lại giày, rửa sạch sẽ đôi bàn tay trắng xanh rồi mới bước lên lầu.

Cốc cốc! Cậu gõ cửa phòng, Kỉ Hoa Ninh biết là Tĩnh Lam nhưng cô vẫn không chịu mở cửa, chỉ buồn bã ngồi trước bàn học. Lâm Tĩnh Lam nhẹ nhàng đẩy cửa, cửa không khóa, cậu đi đến trước mặt cô nhưng cô vẫn không nhìn cậu, chỉ viết loạn lên tờ giấy trên bàn, cặp mắt của cậu liếc nhanh trên đó những dòng chữ mơ hồ: bác sĩ, giáo viên, vẫn còn xa lắm… cậu chợt hiểu ra vấn đề.

- “Hoa Ninh, có phải chị đang do dự không biết chọn nghề nào không?”.

Kỉ Hoa Ninh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu, vị “hung thần ác nghiệt” hàng ngày đã thay đổi, thái độ chị ấy lúc này làm cho cậu liên tưởng tới hai từ “yếu đuối”.

- “Chị nghĩ mãi không ra, mình có thể làm nghề gì nhỉ…”.

Cô vo tròn tờ giấy trước mặt rồi ném vào góc tường.

Việc này cô chưa từng nói với ai, ngay cả với Viễn Ảnh. Cô không muốn để người khác biết được tâm trạng của mình. Nhưng với Tiểu Lam lại là ngoại lệ, cô đối với cậu không có chút ngăn cách nào cả. Từ nhỏ tới giờ nhiều việc cô chỉ chia sẻ với cậu.

Lâm Tĩnh Lam dịch chiếc ghế ngồi sát bên cô.

- “Có chuyện gì mà phải buồn phiền vậy? Mấy ai lại biết rõ mình muốn gì?”.

Giọng của cậu chậm rãi, già dặn giống như ông cụ non làm cho Kỉ Hoa Ninh không vừa ý.

- “Tiểu quỷ, bây giờ em còn đến đây lý luận nữa hả? Không tự mình phải đắn đo lựa chọn nói thì đương nhiên là dễ rồi”. Lâm Tĩnh Lam không lên tiếng phản bác. Là cậu bé thông minh, kỳ thực cậu không chỉ dưới một lần phải đưa ra quyết định, ví như có hay không học vượt cấp, nhiều cơ quan nghiên cứu địa phương đã tìm đến, mong trong tương lai cậu sẽ làm việc cho họ. Nhưng đúng như Hoa Ninh nói, cậu mới chỉ là cậu bé mười hai tuổi, cậu cũng không biết mình phải làm thế nào để khỏi hối hận về sau. Vì vậy, cậu dứt khoát từ chối. Kỉ Hoa Ninh, người bình thường mồm mép lanh lợi, trong mắt cậu là một cô gái hung dữ.

Chị ấy sau này sẽ phù hợp với công việc gì đây nhỉ? Cậu mường tượng, tiếng chuông điện thoại đổ dồn, trong phòng họp nhân vật quan trọng của công ty đang thao thao bất tuyệt. Cậu trầm ngâm lắc đầu, hay là cô giáo mẫu giáo dịu dàng đeo cặp kính gọng đen như dân IT vốn tính cẩn thận tỉ mỉ. Cậu lại nghiêm nghị lắc đầu.

Kỉ Hoa Ninh nhìn điệu bộ kỳ quái đó không nhịn được bật cười.

- “Em làm gì mà phải lên gân lên cốt thế?”.

Những điều Lâm Tĩnh Lam vừa làm khiến cô thật sự suy nghĩ, cô rơi vào ảo tưởng tươi đẹp của tương lai. Qua gợi ý của Lâm Tĩnh Lam trong đầu cô xuất hiện hàng loạt kịch bản không giống nhau của mình sau này. Bất giác cả hai chị em vừa bật cười vừa lắc đầu nghiêng ngả.

Ngày thứ hai Kỉ Hoa Ninh quyết định lựa chọn vào lớp Chính trị. Nhờ “hồng phúc” của Tiểu Lam, những mơ hồ của “tương lai, tiền đồ” đã biến thành hiện thực rõ nét. Căn bản, việc lựa chọn mục đích là điều khá dễ ràng, chỉ cần trái tim mình thực sự mong muốn là có thể làm được. Điều khó khăn ở chỗ là mình cứ tự phức tạp nó lên mà thôi. Đến lúc này, cô đã cảm thông với bạn trai của mình, anh ấy dường như từ lúc sinh ra không thể quyết định cho tương lai của chính mình. Anh ấy có cảm thấy thất vọng không nhỉ?

Đối với việc này Gi­ang Viễn Ảnh chỉ cười nhạt.

- “Cha mẹ nuôi anh khôn lớn, kỳ vọng của họ là trách nhiệm của anh. Hơn nữa làm bác sĩ trị bệnh, cứu người ai mà không mong muốn cơ chứ?”.

Lời nói của anh rõ ràng là không thể hiện yêu ghét phân minh, thật khó để nắm bắt sự không hài lòng chứa đựng trong đó. Kỉ Hoa Ninh thở dài, điều quan trọng nhất với mỗi người là sự lựa chọn, một bước ngoặt cần vượt qua.

Lâm Tĩnh Lam theo thói quen dựa người vào cửa sổ phòng Kỉ Hoa Ninh, hai tay chống cằm, hàng lông mi trên mắt chớp chớp chẳng biết là qua bao lâu, bất chợt cậu thấy cô xuất hiện trên con đường quen thuộc, đi bên cạnh là một nam sinh, dáng cao ráo, mái tóc đen mềm mại, khuôn mặt rạng ngời. Bọn họ chầm chậm đi bộ hướng về phía cậu, không biết Hoa Ninh nói điều gì khiến người thanh niên đó bật cười lớn. Sau đó, người con trai đặt lên môi cô những nụ hôn nóng bỏng, Kỉ Hoa Ninh vội vàng đẩy anh ta ra, đưa mắt ngó xung quanh, ngoài đường không có ai cả.

Lâm Tĩnh Lam kéo mạnh rèm cửa, rời khỏi phòng. Cậu biết được thông tin chuyện của họ là từ thông tấn xã vỉa hè. Người thanh niên đó là lớp trưởng lớp của cô, nhưng hiện nay, họ không còn học chung một lớp.

Cậu lắc đầu, nghĩ tới chuyện đó để làm gì, thuận tay cậu đẩy cánh cửa phòng cô, nghe đánh “sầm” một tiếng, cửa đóng khá mạnh.

Kỉ Hoa Ninh vỗ nhẹ Gi­ang Viễn Ảnh, cô sợ hãi dò xét xung quanh, e ngại bố mẹ mình phát hiện ra họ. Gi­ang Viễn Ảnh khẽ cười:

- “Này, em đang tìm kiếm cái gì đấy?” – Giọng nói anh trong trẻo, ánh mắt tinh nghịch, tiếng cười đầy quyến rũ của chàng trai đang bước sang tuổi trưởng thành.

Kỉ Hoa Ninh chợt nhận ra má cô ửng đỏ tự lúc nào, cô giả vờ đẩy anh ra nhưng không dùng mấy lực.

- “Nhìn, nhìn cái gì mà nhìn? Để bố mẹ em bắt gặp, không cho thi đại học nữa, sau này anh nuôi em nhé!”.

Gi­ang Viễn Ảnh bật cười.

- “Nuôi em, sẽ nuôi em cả đời, nếu như họ nhìn thấy, anh sẽ đường đường chính chính giới thiệu: Cháu là bạn trai của Tiểu Ninh, sau này, cháu nguyện là người nuôi cô ấy suốt đời, cháu sẽ nuôi cô ấy thật béo, khiến cô ấy không thể bước đi đâu được nữa”.

Khi anh vừa dứt lời thì Kỉ Hoa Ninh đã đẩy mạnh một cái âu yếm, cô quay đầu sang bên cạnh, thực sự đang rất xúc động.

Khi còn trẻ, người ta thường quá dễ dàng hứa hẹn. Trong khi một đời người thì lại quá dài, dài hơn cái khoảnh khắc ngắn ngủi ấy nhiều lắm. Kỉ Hoa Ninh tạm biệt Gi­ang Viễn Ảnh quay vào nhà. Cả nhà đã ngồi vào bàn ăn, dạo này công việc bố mẹ Tiểu Lam rất bận rộn, họ thường phải để cậu ở nhà cô nhờ trông nom giúp. Đối với vị “thực khách” thường xuyên này cô cũng không thấy gì làm bất tiện lắm. Đang ăn cơm, Kỉ Như Cảnh đột nhiên nhíu mày, cau mặt hỏi:

- “Món rau hẹ xào trứng hôm nay làm sao thế nhỉ?”.

Gi­ang Vân không nếm thử chỉ lạnh lùng trả lời – “Chắc là cho nhiều muối đấy”.

Kỉ Như Cảnh tiếp luôn.

- “Lần sau phải cẩn thận chứ, ăn mặn có hại cho sức khỏe lắm”.

Gi­ang Vân gắp rau vào bát của mình lườm ông một cái.

- “Tôi biết rồi, tôi đâu có cố ý, phạm lỗi rồi không sửa có được không?”.

Kỉ Như Cảnh không nói gì thêm. Không khí bữa ăn trở nên nặng nề. Kỉ Hoa Ninh vội gắp cho mỗi người một miếng thịt.

- “Món thịt nướng rất ngon, không hổ tài nghệ nấu ăn của mẹ, mọi người thử đi!”.

Gi­ang Vân mỉm cười với con gái, không khí bữa ăn vẫn chưa được cải thiện. Kỉ Hoa Ninh ngước nhìn Lâm Tĩnh Lam, ngay cả cậu cũng không hưởng ứng động thái của cô, chỉ cắm cúi ăn.

Bữa ăn diễn ra thật nhạt nhẽo.

Việc học hành bận rộn làm cho Kỉ Hoa Ninh ngày càng sút cân, mí mắt sụp xuống, chỉ duy đôi mắt to và khuôn mặt trái xoan còn toát lên vẻ nghịch ngợm. Với cô việc được lên lớp là lẽ đương nhiên, điều khiến cô lo lắng đó chính là Gi­ang Viễn Ảnh. Khoảng cách trở thành vấn đề hiện hữu rõ ràng giữa quan hệ hai người. Tuy cùng học một trường nhưng anh hoàn toàn không thể thường xuyên gặp cô, nếu ngẫu nhiên gặp mặt cũng chỉ nói được vài câu. Lúc nào cũng vội vội vàng vàng. Lẽ nào sự xa cách là phép thử chân thực của tình yêu. Chỉ e nó chính là bức tường ngăn cách tình cảm của họ.

Còn Tiểu Di, quan hệ giữa cô và Tiểu Di bị cản trở bởi Gi­ang Viễn Ảnh, họ không thể như là Tường Vi và Bách Hợp vô tri, vô giác, không biết cất lên tiếng nói, cả hai là những thiếu nữ cùng lạc lối trên bàn cân giữa tình bạn và tình yêu. Hiện tại cô và Gi­ang Viễn Ảnh ở xa nhau, Tiểu Di lại học cùng lớp với anh ấy bảo cô làm sao không lo lắng cho được, cho dù còn thơ ngây song cô cũng hiểu rõ tình yêu là thứ không phải lúc nào cũng để mắt giám sát thì sẽ không mất đi, tình yêu là sự tin tưởng lẫn nhau, đồng thời cũng là sự thử thách, càng kiềm tỏa chặt chẽ nó sẽ lại càng rời xa ta. Dần dần, những lo lắng của cô đã trở thành linh ứng. Vào giờ thể dục Gi­ang Viễn Ảnh và Tần Di Gi­ang cùng chơi cầu lông, Tần Di Gi­ang thường mang vợt đến sớm cho Gi­ang Viễn Ảnh, mọi người nói đùa rằng đó là “cánh buồm cô đơn Viễn Ảnh, ngọn gió mát Di Gi­ang”. Thậm chí trong một lần kiểm tra Gi­ang Viễn Ảnh còn đưa đáp án trước cho Tần Di Gi­ang sau đó mới nộp bài cho thầy giáo. Tất cả những điều đó Gi­ang Viễn Ảnh chỉ nói cho qua quýt. Kỉ Hoa Ninh chỉ biết được khi bạn bè rỉ tai cho nghe. Cô cảm thấy quá mất mặt.

Được nghỉ học, cô chạy đến cửa lớp Hóa, lớp họ vẫn đang học, cô dựa người vào hành lang nhìn Viễn Ảnh và Di Gi­ang qua lớp kính cửa sổ. Di Gi­ang lúc nào cũng nhờ anh giải đáp câu hỏi. Anh đưa bút của mình cho cô ấy. Ai cũng đều nhận ra cô luôn hết lòng vì anh. Còn anh đối với cô hờ hững như người bạn bình thường, cuối cùng mọi người cũng là bạn bè của nhau được gần ba năm. Nhưng tất cả với Kỉ Hoa Ninh xem ra giống như món đồ hộp hết hạn, ăn vào sẽ bị đau bụng. Hai người bọn họ nói cười bước ra khỏi phòng học, bấy giờ Gi­ang Viễn Ảnh mới nhận ra Tiểu Ninh yên lặng đứng đợi mình.

Tần Di Gi­ang gặp Tiểu Ninh vội cất lời – “Hi”. Cô cũng muốn nói nhiều điều, nhưng cảm thấy bây giờ đã không học cùng lớp, nhiều việc có nói ra Hoa Ninh cũng không biết.

Đa số bạn bè lớp cũ sau khi phân ban cũng mất liên lạc, vượt qua thời gi­an, không gi­an, điều còn đọng lại thường sẽ tiếp tục là thời gi­an dài. Tần Di Gi­ang nhìn sang Viễn Ảnh bên cạnh, cô cảm thấy tốt nhất là mình nên đi trước mặc dù cô có rất nhiều chuyện muốn tâm sự cùng Kỉ Hoa Ninh.

- “Đợi anh lâu chưa?” – Gi­ang Viễn Ảnh hơi áy náy, với tay định cầm giúp cặp sách cho cô. Cô vội bám chặt lấy cặp sách, ngoảnh mặt “xì” một tiếng.

Gi­ang Viễn Ảnh tóm trượt, chuyển sang nắm tay cô.

- “Xin lỗi! Anh không biết là giờ học lại muộn đến thế… Tiểu Ninh này! Lần sau không phải đợi anh đâu, em cứ về trước đi nhé, đợi thế này mệt cho em lắm”.

Cô đợi anh như vậy chỉ cốt là để đổi lấy ba mươi phút ngắn ngủi cùng anh trên con đường tan trường, thế mà anh lại vô tình bảo cô về trước. Kỉ Hoa Ninh trong lòng cảm thấy đau nhói. Cô nghĩ đến cảnh Viễn Ảnh và Di Gi­ang nói cười với nhau, anh ấy có lẽ nào thích cô ta? Hay anh ấy không cầm lòng để cô phải đứng đợi anh?

Em đi trước, đương nhiên là không vội. Bên cạnh anh có Tiểu Di, vui quên đất trời còn gì nữa? Trong đầu cô nảy lên ý nghĩ đen tối, những phán đoán thổi phồng khiến cô tủi thân và giận lây sang anh làm mặt cô xị xuống, khiến cho cô luống cuống khi bên anh.

Vào độ tuổi đó, cách suy nghĩ của chàng trai vẫn chưa chín chắn, còn người con gái đã có sự cảm nhận tinh tế. Anh chỉ nghĩ đơn giản cô đợi anh lâu sẽ làm cô mệt mỏi, anh không sớm nhận ra những biến đổi tâm lý của cô. Vì vậy, cô có đôi chút cáu kỉnh cũng là lẽ đương nhiên, chỉ có điều việc học rất bận rộn, kì vọng của người thân trong gia đình đặt vào anh rất lớn. Anh nhất định phải thi đỗ vào trường Y. Hàng ngày anh tiễn cô tới tận nhà, sau đó mới ngược đường trở về nhà vào lúc gần bảy giờ tối, điều này cô cũng biết, lẽ nào trong gi­ai đoạn quan trọng này cô không thể tha thứ cho anh.

Hai người lặng lẽ đi bên nhau về hướng nhà cô, anh nhìn theo bóng hao gầy của cô khuất dần trên lầu, cuối cùng mới quay người trở về. Anh lại không biết rằng, Tiểu Ninh đã sớm biết Tần Di Gi­ang từng tỏ tình với anh, và nó đã trở thành cái gai trong tim cô.

Tình yêu, có quá nhiều lý do không thể nói rõ, để cho hiểu lầm càng bị hiểu lầm hơn, và cứ thế sai càng thêm sai, để đến cuối cùng tất cả đều lỡ dở.


/28