Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 127 - Chương 89.2

/147


Huyễn Lực Màu trắng nhanh chóng quấn quanh toàn thân Phong Vụ Niên, mỗi một luồng ánh sáng đều mang theo sát ý nồng đậm, khi đã đạt được một phần ba huyễn lực, huyễn lực Hoa Khấp Tuyết đương nhiên không giống như ngày thường, nhưng đối đầu với huyễn lực của Phong Vụ Niên, lại làm cho nàng không nhịn được phải nhíu mày, làm sao lại như vậy, tại sao huyễn lực Phong Vụ Niên lại đột nhiên tăng cao lên nhiều như vậy, vậy mà có thể chống lại huyễn lực của bản thân mình chứ?

Phong Vụ Niên hừ lạnh một tiếng, đã sớm biết nữ nhân này chỉ đối với Mộ Lương là dịu dàng , còn đối với những khác người khác đều rất vô tình, hôm nay coi như hắn tự tìm chuyện mất mặt, đã như vậy, vậy hắn cũng không cần mềm lòng, các chiêu thức tung ra càng ngày càng tàn nhẫn, kim quang như kiếm, cắt những bạch quang của Hoa Khấp Tuyết đang quấn quanh mình đứt ra từng đoạn.

Hai mắt Hoa Khấp Tuyết nhíu lại, mười ngón tay giao nhau, bạch quang từ trong ngực và trong trán tuôn ra, biến thành một thanh trường kiếm màu trắng. Hoa Khấp Tuyết tay cầm trường kiếm, xuất ra nhiều chiêu bén nhọn đầy khát máu, luồng bạch quang thánh khiết đầy sát khí hiện lên giữa không trung, từng đạo một bạch quang đâm tới các đại tử huyệt Phong Vụ Niên.

Hừ, nàng đúng là rất lợi hại, nhưng cũng không đủ tư cách phách lốiở trước mặt bản cung! con mắt Phong Vụ Niên đột nhiên biến thành kim sắc, toàn thân chấn động, đánh văng toàn bộ thế công của Hoa Khấp Tuyết ra.

Hoa Khấp Tuyết bị huyễn lực của hắn chấn động lui về sau một bước, mày đẹp khẽ cau lại, thấy Mộ Lương hình như là muốn bay lại trợ giúp mình, ánh mắt lạnh lẽo, Mộ Lương, chàng làm tốt chuyện chính mình , đừng động tới chuyện của ta!

Bước chân của Mộ Lương ngừng lại một chút, tay nắm Liệp Tử thật chặt, lại lựa chọn tin tưởng A Noãn, vì vậy nhắm mắt lại, chuyên tâm thổi sáo ngọc, phá trận.

Mà Hoa Khấp Tuyết bên kia, tình thế nhưng không để lạc quan, kim quang từ mắt của Phong Vụ Niên phóng vào, huyễn lực trở nên cường đại hơn, Hoa Khấp Tuyết cũng có chút đỡ không được.

Trong lòng Phong Vụ Niên đối với Hoa Khấp Tuyết có một chút xíu thương tiếc, nhưng khi thấy thái độ của nàng, liền biến mất, đôi tay hiện lên đường công, mạnh mẽ hướng về phía Hoa Khấp Tuyết.

Hoa Khấp Tuyết phóng lên lui về phía sau hai bước, giơ hai cánh tay lên ngăn lại, chỉ cảm thấy tim hơi đau, trong cổ dâng lên một cỗ ngai ngái, trong lòng nổi lên tức giận, ánh sáng lạnh nơi đáy mắt phát ra càng sâu hơn.

Hồng Quang chợt lóe trước mắt, Khiêu Hồng trở lại trong tay Hoa Khấp Tuyết, Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn ánh sang xong quanh Khiêu Hồng trong tay, đáy mắt mơ hồ nổi lên Hồng Quang . . . . .

A! Phong Vụ Niên xoay người vài vòng, một khổng lồ cuống về phía Hoa Khấp Tuyết.

Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn Vòng Xoáy Vàng không ngừng đi tới, ở đáy mắt Hồng Quang cùng bạch quang không ngừng luân phiên thay đổi, trong nháy mắt trước khi Vòng Xoáy Vàng tiếp cận, trong đầu Hoa Khấp Tuyết quanh quẩn một giọng nam vang lên ——

Nguyệt nhi, kẻ làm tổn thương mình , Giết!

Khí phách, khí thế sát phạt ở quanh thân Hoa Khấp Tuyết liền triển khai, ánh mắt của Hoa Khấp Tuyết đầy khí phách và lạnh lẽo, chỉ thấy nàng giơ Khiêu Hồng lên cao, hung hăng bổ tới vòng nước xoáy, ánh sáng hồng bạch giao thoa đối kháng cùng Vũng Xoáy Vàng.

Trong mắt Phong Vụ Niên chợt hiện lên kinh ngạc, Huyễn Lực trong cơ thể đã xuất ra hoàn toàn, tính toán đánh nhanh thắng nhanh.

Nguyệt nhi, vận dụng lực trong tâm, nhất định sẽ đẩy lùi được quân địch!

Lúc này giọng nam đầy khí phách vang lên lần nữa.

Ánh mắt của Hoa Khấp Tuyết sáng lên, một tay điểm nhẹ ngực, than nhẹ một tiếng, bạch quang nhỏ dài truyền vào trong cơ thể Khiêu Hồng, hồng bạch giao thoa Huyễn Lực Đại Thịnh.

Không trung đột nhiên truyền đến một hồi nổ vang, ánh sáng mãnh liệt chiểu thẳng xuống làm cho mọi người không nhịn được đều phải nhắm hai mắt lại.

Mộ Lương híp lại mắt, thừa thời cơ này, đè xuống lo lắng trong lòng, cất cao thân người, nhanh chống xoay tròn tử tiêu trong lòng bàn tay, hóa ra một thế Bát Quái Trận khổng lồ, trong chớp mắt Tử Quang phát ra mãnh liệt , trận kia thế không ngừng mở rộng, mơ hồ có thể úp toàn bộ chiến trường lại.

Đội quân Phong quốc trong trận thế tử quang này, không ngừng yếu bớt, cuối cùng trở nên vô hình.

Lui binh!

Mộ Lương tỉnh táo nói, lắc mình trở lại trên cổng thành, khi ánh sáng cường đại tan hết, Hoa Khấp Tuyết cũng bay trở về trên cổng thành, mà Phong Vụ Niên kia, miệng phun ra một ngụm máu tươi, ngã lên trên đất, ổn định thân hình, vung tay lên, Lui binh!

Hôm nay thương vong quá lớn, Kim Than bị nhuộm thành đỏ tươi, tử thi một tầng chồng lên một tầng, Ưng Kích Trường Không, tựa các tướng sĩ như đang rên rỉ vì những thứ này hy sinh thân mình, chiến tranh, chính là mặc kệ đúng cùng không đúng, vì quốc gia của mình, thề sống chết mà chiến đấu, không sợ hy sinh!

A Noãn, nàng không sao chớ? Mộ Lương nhanh chóng bay tới bên

/147