Tiểu Ma Y Chín Tuổi

Chương 87 - Chương 23

/88


Nhìn cảnh tượng như vậy, thiếu nữ bên cạnh khí huyết dâng lên, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Một người choáng váng, một người bị thương, một người đau đớn kêu rên thảm thiết.

Hai tròng mắt Lạc Ánh Tuyết nhắm chặt, từ thất khiếu* chảy ra huyết dịch đỏ sậm, nhìn qua thật dữ tợn kinh người.

* Thất khiếu chắc mọi người biết rồi, là mấy cái lỗ mũi, lỗ tai, miệng, hai hốc mắt, gom lại đủ bảy cái… :)

Đôi bàn tay trắng nõn cào loạn khắp người, móng tay, trong lòng bàn tay, mu bàn tay đều loang lổ vết máu.

Đau đớn khó nhịn, ngứa dị thường. Mặc dù Chỉ Yên giờ này khắc này không có lấy một chút ý định giết nàng nhưng nếu có thể, nàng tình nguyện không gặp phải một ác ma như vậy, cũng tình nguyện làm cho lực lượng gia tộc kìm hãm lại, không phải vì một chút tức giận mà tự mình ra trận chiến đấu…

“Hừ, hai mắt bị mù, tai vĩnh viễn mất đi thính giác, những thứ này chính là sự trừng phạt đối với ngươi!” Chỉ Yên lạnh lùng nhìn Lạc Ánh Tuyết, đáy mắt xẹt qua một tia khinh thường, lần nữa bước đến gần thiếu nữ đang ngất xỉu bên cạnh, thuốc bột khuynh sái, bột phấn màu xám rơi xuống trên mặt cùng người nàng, chỉ trong khoảnh khắc, nàng cùng Lạc Ánh Tuyết đã trở thành cùng một bộ dạng, thất khiếu chảy máu.

Yên Nhi! Minh Dập Hàn di động tại giữa không trung, đem một màn này thu hết vào đáy mắt, lúc này Chỉ Yên mặc một bộ đồ màu xám nhạt, toàn thân toát ra sự thô bạo khó tả, băng hàn thị huyết.

Thanh âm trầm thấp, tràn đầy từ tính dễ nghe, có phần quen thuộc mà cũng có phần xa lạ.

Thân thể mềm mại của Chỉ Yên khẽ run lên, nâng mắt, thản nhiên nhìn Minh Dập Hàn trên bầu trời. Trong mắt trừ bỏ thô bạo còn chưa dứt, liền chỉ còn lại có lạnh nhạt.

Nhìn nàng như vậy, ánh mắt Minh Dập Hàn không khỏi tối sầm lại, con ngươi trở nên sâu thẳm. Nhìn nàng thị huyết cùng tàn khốc như vậy, thật không hiểu sao hắn lại cảm thấy đau lòng.

Chỉ Yên câu môi, khóe môi nhếch lên một tia trào phúng, nhìn thấy nàng trong bộ dáng này, hắn nhất định thực chán ghét đi. A~, trong lòng hắn, có lẽ vẫn nghĩ rằng nàng rất đơn thuần đáng thương đi. Như vậy cũng tốt, nàng chân chính chính là người như vậy đấy.

Nhìn qua hắn một cái, Chỉ Yên xoay người, hướng tới ký túc xá mà đi, nhìn bóng dáng nàng thật không thể nhìn ra một chút tịch liêu cô đơn.

Minh Dập Hàn nhíu mày, lắc mình, nhanh chóng đuổi theo.

Một người trước, một người sau, Minh Dập Hàn không nhanh không chậm theo, hai người trầm mặc không nói, không khí trở nên vô cùng xấu hổ.

20 phút trôi qua, Chỉ Yên rốt cục cũng đi đến lầu dưới của ký túc xá, mặc kệ Minh Dập Hàn phía sau, thẳng người đi vào.

Minh Dập Hàn do dự đôi chút, thân hình phiêu lãng biến mất tại chỗ.

Nha, Tiểu Yên Nhi đã trở lại, thế nào, có đói bụng không? Bọn ta mới từ tụ linh trận trở về, lúc này còn chưa có ăn đâu. Thấy Chỉ Yên trở về, Sa Toa vẻ mặt vui sướng ra đón.

Không cần, các ngươi cứ đi đi, hiện tại ta không có đói bụng, à, đây là thứ ngươi muốn.” Lắc đầu, Chỉ Yên đem một giỏ quả trám đưa cho nàng.

Vậy được rồi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, đúng rồi, chúng ta quyết định buổi tối tiếp tục tu luyện, sẽ không đến , ngươi ở một mình sẽ không có vấn đề gì chứ? Sa Toa nhận lấy giỏ, nhìn Chỉ Yên do dự nói, gần đây, bọn họ cảm giác tụ linh trận linh hồn khí càng ngày càng loãng . Để không lãng phí, bọn họ quyết định gia tăng thời gian tu luyện mỗi ngày.

Ta không sao, các ngươi đi đi. Lắc đầu, Chỉ Yên cười nhẹ nói.

Vậy được rồi, ta đi trước! Sa Toa gật gật đầu, đi ra ngoài.

Lúc này ký túc xá chỉ còn lại có mình Chỉ Yên. Nàng cởi hết áo ngoài chỉ để lại áo ngủ rồi qua loa lau rửa một chút, mặc một bộ đồ phấn sắc, đá giầy rơi xuống, liền ngã vào chiếc giường mềm mại mà nghỉ ngơi.

Thấy Minh Dập Hàn, tâm tình nàng cũng chưa có tốt lên, mà những lúc nàng phiền lòng, thích nhất đó là ngủ.

Mười phút trôi qua, bên trong truyền đến tiếng hít thở đều, không khí run lên. Một giây tiếp theo liền xuất hiện một bộ nguyệt sắc hoa bào của Minh Dập Hàn. Vẻ mặt phức tạp nhìn người trên giường. Một thời gian dài không thấy, nàng vẫn gầy như trước, nhưng làn da so với trước kia có vẻ càng trắng nõn, khuôn mặt tinh tế, sờ lên khẳng định thực thoải mái.

Minh Dập Hàn vươn ra bàn tay to nhưng rồi lại dừng lại giữa không trung, ánh mắt tối sầm lại, nháy mắt lại thu trở về, Minh Dập Hàn đứng tại trước giường thật lâu chăm chú nhìn, hận không thể đem chi dung tiến cốt nhục.

Thuê minh, tại một không gian u ám, một quả nước sơn hồng bảng hiệu được bưng lên bàn hiến tế, phía dưới mọi người đứng yên, hoá


/88