Tiên Giới Chiến

Chương 141 - Đoàn Chiến (3).

/198


Bốp.

Trúc Tâm nặng nề rên một tiếng, tường phòng ngự đất ông ta triệu hồi đã bị gã thiếu niên đeo lính này, mang theo một lớp khiên chắn năng lượng, cường ngạng xông qua phá tan, chưa hết, còn tiện đà lao tới, muốn nghiền ép luôn ông ta.

Trúc Tâm đã 421 tuổi, tu chân đã rất nhiều năm, cũng giống như Ngân Diệp, vì linh khí ở trái đất không bằng tiên giới nên tiến cảnh cực chậm, nhưng bù lại căn cơ và cảnh giới vô cùng vững chắc. Nếu cứ tiếp tục tiến lên mấy tầng trời, dựa vào linh khí sung túc và tinh khiết, một lần nữa bồi nguyên để tiến cảnh cũng là trong tầm tay.

Đối với thái độ hung hãn liều mạng của đám thiếu niên sau khi tiến vào trạng thái chiến đấu siêu tần, ông ta chỉ thoáng bất ngờ, rồi rất nhanh đã làm ra ứng đối tiêu chuẩn.

“Độn thổ thuật.”

“Cái…”

Hugh mất đi mục tiêu, Trúc Tâm chỉ tùy tiện chui xuống đất, một gã tanker như hắn không thể làm gì cả, chỉ có thể theo quán tính đâm sầm vào vách núi, đánh vỡ vô số thân cây, đồng thời khiến cả sơn mạch chấn động.

“Thổ thuật triệu hoán, thổ hành tôn.”

Mấy chục con rối đất nhanh chóng được đắp nặn lên, rồi hung hãn chẳng kém nhào về phía Hugh.

Tầm nhìn của Hugh lúc này đã nhập nhằng vô cùng, cơ thể cường hóa lên rồi lại thêm chế độ siêu tần kích thích, toàn bộ giác quan của hắn đều chịu thương tổn không nhẹ, cách đánh lấy khiên tông người này cũng tạo áp lực rất lớn, mỗi lần va chạm, chính hắn cũng đều bị chấn động. Thấy một loạt thổ hành tôn loi choi nhào về phía mình, Hugh theo bản năng nghĩ rằng mình đang mơ.

Xoẹt…

Bùm bùm bùm.

May thay, Hugh còn chưa kịp làm ra hành động ngu ngốc gì, thì Zoeya đã quét một súng qua, thổi tung tất cả đám thổ hành tôn kia. Nhưng cũng vì phân tâm, Zoeya liền bị Lệ Chi cùng với phi kiếm áp sát.

Tràng cảnh của hắn lúc này y hệt như khi Ngân Diệp bị Lena cận chân chiến đấu. Thậm chí còn tệ hơn, vì kinh nghiệm xử lý của hắn còn xa mới bằng Ngân Diệp.

Zoeya lập tức ngừng bắn, đưa súng lên đỡ.

Lưỡi phi kiếm sắc bén lập tức chém khẩu súng thành hai đoạn. Zoeya gào lên, đưa tay nắm lấy phi kiếm, kéo mạnh.

Lưỡi kiếm bị lực lượng mạnh mẽ khiến cho tạm mất kiểm soát, ngừng lay động, liền bị hắn nắm lấy chuôi.

Lê Chi thoáng giật mình, nhìn thiếu niên đã bị kiếm khí phế đi một tay, vẫn đang điên cuồng nhìn mình với cặp mắt đầy tơ máu, nhưng rất nhanh cô ta cũng ổn định tâm tình, khinh thường cười lạnh nhìn lại.

“Cảm thấy bắt được phi kiếm liền rất giỏi rồi !?”

Sau lưng Lệ Chi xuất hiện bốn thanh kiếm nữa tương tự.

“Ngũ hành kiếm trận.”

“Cái gì !!”

Zoeya đang muốn xông lên chặt chém liền phát hiện từ lúc nào mình đã đứng trong một đồ án ngôi sao năm cánh, sau đó… không có sau đó.

Hắn chỉ cảm thấy toàn thân bị băm chả, cơn đau sốc lên tận óc khiến hắn hôn mê bất tỉnh ngay lập tức.

Lệ Chi thu kiếm, thở dài: “Thật, cũng khiến ta vất vả một phen đấy. Thiếu niên, ngươi có thể kiêu ngạo.”

Cô ta xoay người, muốn sang giúp những người khác, thế nhưng có một vật thể với vận tốc di chuyển siêu nhanh đột kích qua cơ thể phòng ngự và cảm nhận của hệ thống thần thức, Lệ Chi chỉ kịp trợn mắt một cái, trước mắt đã tối sầm vì toàn bộ ánh sáng đã bị một nắm tay bọc thép che mất.

Bốp.

Cú đấm cực mạnh, khiến phần xương sọ ở trán phát ra tiếng nứt vỡ lạnh người, Lệ Chi bật ngửa ra sau lưng, rơi xuống cạnh Zoeya, cũng mất luôn ý thức.

Mặc Tinh ở xa, ôm lấy thương thế nhìn lại, trợn mắt há mồm. Aria trước mặt hắn giống như đã hoàn toàn biến thành con người khác, toàn thân bốc hơi nước, làn da đỏ rực, lượng máu lưu thông trong cơ thể đã vượt qua bất kỳ khóa áp xuất an toàn nào. Ánh mắt mơ màng giống như chưa tỉnh ngủ đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại đôi mắt hừng hực hưng phấn của một con dã thú săn mồi.

Cô ta đảo mắt về phía hắn, Mặc Tinh cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, liền lập tức mở lên Linh Quang Tráo, sau đó tiếp tục trợn mắt nhìn thấy nó tan vỡ, và một bàn tay xuyên phá, chụp lấy cổ họng mình.

Lực lượng kinh người khiến cần cổ bị kéo căng và cột sống giãn ra như một bó dây chun, Mặc Tinh hoàn toàn mất kiểm soát với cơ thể, bị nhấc bổng lên, quật xuống mặt đất, đánh ra một cái hố lớn, xương cốt toàn thân nát nhừ, mảnh vỡ găm vào nội tạng, hắn nôn ra vài đoạn thịt và máu, cổ họng vẫn bị nắm chặt.

Linh lực toàn thân chấn động, thất tán, mất đi khả năng cường hóa bảo vệ cơ thể, Aria nhìn hắn, cười phấn khích, nắm tay bóp chặt lại. Mặc Tinh cảm giác máu trên đỉnh đầu bị nén ép, muốn phá thể văng ra, mắt hắn đã trợn trừng, những chấm đỏ li ti xuất hiện khắp phần con ngươi.

Với lực bóp này, không biết xương cổ hắn sẽ bị bóp vụn trước, hay máu trên đầu hắn sẽ phá thể chui ra trước.

Hai chân vô lực giãy giãy, hai tay nắm chặt lấy cổ tay Aria, Mặc Tinh dù biết vô vọng vẫn giãy dụa muốn sống, thiếu nữ lười nhác trước mặt đột ngột biến thân thành ác ma thị huyết tàn bạo, hắn thật sự tuyệt vọng.

Đúng lúc này, mặt đất dưới chân Aria xuất hiện một cái lỗ, khiến cô ta mất trọng tâm, hai tay nới lỏng, thoáng buông ra, Mặc Tinh chưa từ bỏ giãy dụa, lập tức bắt lấy cơ hội sống sót duy nhất, triệu hoán một lá phân thân phù, bản thân dịch chuyển với thế thân, cách xa hơn hai mươi mét, trốn sau một bụi cây, ôm cổ thở dốc.

“Hộc… hộc…. Vừa rồi thật sự có thể chết….”

“Mặc Tinh tiểu hữu, nữ hài tử này tại sao đột nhiên lại biến thành bộ dáng kia !?” Trúc Tâm chui lên từ mặt đất, vỗ vỗ lưng hắn hỏi.

“Cô ta… hẳn không phải người. Đây có lẽ là sản phẩm sinh hóa do IMI phát triển gần đây dưới sự chỉ đạo của Hans. Cơ thể cô ta được phẫu thuật với hệ thống kinh mạch cực rộng, cho phép linh khí chạy qua với lưu lượng cực lớn. Hệ thống chiến đấu siêu tần nghiền ép tiềm lực của Kim Đan lên gấp ba lần, phát ra lượng linh lực có lẽ đã đủ để kích hoạt những kinh mạch nhân tạo này của cô ta.”

“Phẫu thuật ra kinh mạch, làm sao có thể !?” Trúc Tâm trợn trừng mắt.

“Vãn bối cũng không biết làm cách nào, kinh mạch chỉ có thể cảm nhận, chứ không thể coi chúng như hệ thống mạch máu để thao tác được… Hans… gã này là tên điên, gần đây hắn thực hiện rất nhiều nghiên cứu cấm kỵ ở tu chân giới chúng ta, đại nữ hoàng không cản hắn, hắn càng mặc sức làm càn. Chỉ là có vẻ nghiên cứu của hắn chưa hoàn tất, thiếu nữ này nếu không được linh lực mật độ cao kích hoạt công năng trên cơ thể, hẳn là cử động vô cùng khó khăn. Giống như một cỗ máy thiếu pin vậy.”

“Bây giờ cô ta đã được nạp đầy pin, loại người quanh năm phản ứng chậm chạp này đột nhiên linh hoạt thường sẽ có ham muốn phát tiết đập phá và hủy diệt để giải tỏa tâm lý kềm kẹp vô cùng lớn, cô ta sẽ không quan tâm đến luật lệ cuộc thi đâu. Vừa rồi tiền bối không xuất thủ, ta hẳn đã phải chết. Thật sự đa tạ.”

Trúc Tâm gật đầu, chẳng qua cái cằm béo nịch làm không ai nhìn rõ cần cổ ông ta ở đâu, nên nhìn qua chỉ có cảm giác như cái miệng ông ta đang di chuyển lên xuống, dù thế vẫn không át đi được đôi mắt đầy vẻ trầm trọng:

“Vậy… cô ta còn như thế này trong bao lâu !?”

“Khó nói, hiệu ứng hạch bạo song đan này dựa trên sự bài xích giữa hai khỏa kim đan khác nguồn để ép chúng xuất ra toàn bộ linh lực tồn trữ bên trong, cho dù chỉ là một phần nhỏ năng lượng giải phóng vẫn vô cùng lớn, hẳn là có thể so với công xuất hấp nạp của một cao thủ Nguyên Anh đỉnh phong. Thời gian chỉ sợ sẽ không thấp.” Mặc Tinh vừa ho khan vừa đáp.

“Chẳng qua… nếu cô ta không tiết kiệm mà liên tục sử dụng toàn lực như vừa rồi khi đập vỡ linh quang tráo của vãn bối, có lẽ thời gian sẽ ngắn đi. Ủa, Trúc Tâm tiền bối, người đâu rồi !?”

Mặc Tinh ngạc nhiên nhìn quanh, Trúc Tâm đã độn thổ mất hút, hắn cảnh giác quay đầu lại, thì thần thức cảm nhận được một trận nguy hiểm kịch liệt, hắn lập tức nằm xuống đất theo bản năng.

Xoẹt.

Crac…

Ầm ầm ầm….

Đặt tầm mắt song song với mặt đất, nhưng qua tầm cảm nhận của thần thức, Mặc Tinh vẫn thấy được cái cây sau lưng của mình đã bị chặt gãy phăng, bởi phân thân của mình bị ném đi như tạc đạn. Phân thân sau khi đụng gãy vài cái cây trên đường, bay thẳng về phía trụ lớn, đánh lên một hồi khói bụi bạo tạc, rồi cái trụ bảo vệ cũng nứt vỡ, đổ gãy luôn.

“Ngọa thảo… đùa cái gì vậy !?”

Mặc Tinh kinh hãi, cảm giác bị khóa chết tập trung làm cơn ớn lạnh xuất hiện. Bệnh nghề nghiệp của một gã nghiên cứu viên khiến hắn thích giảng giải mà quên mất con thế thân do cái bùa gọi ra chẳng câu được cho mình mấy phút. Mặc Tinh lại một lần nữa thân hãm hiểm cảnh.


/198