Thứ Nữ Yểu Điệu

Chương 137 - Ngoại Truyện

/137


Đại thọ 80 của Thái hậu lại muốn ép buộc vào kinh, cũng tốt, rất lâu không gặp Tử Quý và Thừa Dục, vừa đúng dịp có cơ hội gặp nhau.

Mẹ lại nhắc tới chuyện cháu trai, sợ rằng lần này vào kinh mẹ sẽ tìm cơ hội tìm mẹ cho cháu trai. Quên đi, thích lăn qua lăn lại, sớm cho bà có cháu trai chơi cũng sẽ không dày vò cả ngày.

Vào kinh đi bái kiến các vị chủ tử trong cung, mẹ cười trộm, thật là nhiều các đại tiểu thư cũng kín đáo nhìn ta – kể từ khi 17 tuổi kế tục tước vị của cha, mẹ lại nói tiểu thư nhà ai nhìn ta đều kín đáo, không biết là đối với con trai mình quá tự tin hay thực sự có người đối với ta thầm kín, cũng không có cơ hội nhìn, chỉ cần nhìn trở lại ... tất nhiên các vị tiểu thư kia cúi đầu không cho thấy mặt, có lẽ là ghét ta đi.

Hôm đó trở về phủ muộn, chân bước vào phòng khách lại thấy một khuôn mặt nhỏ tràn đầy hoài nghi quay đầu lại nhìn ta, nhìn dáng dấp bất quá mới mười bốn mười lăm tuổi, hai má thịt múp míp. Đại khái là lần đầu tiên có đứa trẻ đem cả khuôn mặt hướng về phía ta nhìn lâu như vậy.

Đi thẳng tới, ánh mắt liếc thấy một đôi mắt ở trên người ta lưu luyến – khó có được tiểu nha đầu thấy ta nhưng không có lập tức mở ra ánh mắt.

Nha đầu này hình như cảm thấy rất có hứng thú với ta, ánh mắt liếc thấy nàng luôn luôn nghiên cứu ... mặt của ta? Nghe được cách ta cùng mẹ đối đãi nhau, nàng đem ánh mắt và miệng cũng tròn vo, giống như quả trứng chim cút.

Nha đầu này có lẽ cầm tinh con heo, có thể ăn ba chén cơm, thấy chúng ta nhìn liền ngượng ngùng cười, nói mình quá đói, mẹ lau đi hạt cơm cho nàng ánh mắt nàng liền cong cong nhìn mẹ - hình như rất hứng thú với mẹ, mà hình như mẹ cũng thích thú không nhỏ, thậm chí ngay cả lời “tìm con dâu như vậy” cũng nói ra ngoài.

Nàng thật đúng là một đứa trẻ, còn mải chơi. Nhưng vì sao hôm nay thấy ta lại chạy? Trở về phòng soi gương một chút, hôm nay so với hôm qua cũng không khó coi, rất là kỳ quái.

Hôm đó Thừa Dục đột nhiên đến kinh nói có một tiểu nha đầu chơi vui lắm, ngày khác lão Hầu gia trong nhà đang nhàm chán lại buộc hắn đón dâu, hắn đang định đem nha đầu kia lừa gạt về làm vợ, chẳng biết tại sao, nghe lời của hắn long mày mẹ cứ nhíu nhíu, mặc dù không rõ ràng, nhưng là cùng mẹ sớm chiều chung sống hai mươi mấy nawmta vẫn còn chú ý đến.

Thừa Dục vừa đi mẹ liền thần bí hề hề nói cấp ta một cửa hôn sự, trong long chợt có dự cảm xấu, rố cục mẹ xuống tay bắt con trai mình. Bất quá, thế nào cũng không nghĩ tới, nha đầu tiểu Trư ngày đó lại là Quận chúa Trạm thân vương phủ, cũng chính là người vợ mẹ chọn cho ta.

Nha đầu này là người đầu tiên cho ta nhìn thẳng mặt, cũng tốt, chính là nàng đi, từ đầu không sợ ta.

Cho là nha đầu này trời sinh tính tình hăng hái mà tò mò, nào biết đến trước mặt các lão thái thái liền xứng đáng bộ dạng đoan trang mà ngu ngốc? Ách, ngu ngốc có lẽ cũng không thích hợp, tựa như có chút phiêu du. Ngay cả định ra hôn kỳ cũng không nghe thấy, vẫn ở nơi nào cúi đầu, chỉ cấp ngồi ở đối diện cái đỉnh đầu, lúc ấy nghĩ tiểu nha đầu xấu hổ, sau lại phát hiện không phải chuyện như vậy.

Ra đại điện, nghe được hai chữ “hôn kỳ” biểu tình của nàng như vừa ở trong mộng mới tỉnh, ánh mắt chớp chớp, nghẹn đến lý do sứt sẹo “thứ tự lớn nhỏ”, quét mắt nhìn nha đầu, chẳng lẽ nàng không vui?

Đêm động phòng hoa chúc, bị chuốc có chút say, nhưng còn không đến trình độ ngủ say như chết. Nghe nha đầu kia gọi nhỏ “Đá cẩm thạch”, “Tửu lượng không gì hơn thế này”, hình như mang chút cười nhạo, quả nhiên là nha đầu trong ngoài không giống nhau, nhưng, bộ dáng như vậy là lừa gạt cái gì? Híp mắt nhìn nàng trống thắt lưng đứng trên mặt đất nhìn chung quanh, bắt tay vào làm cái giường đơn giản, sau đó từ bên người ôm chăn đi qua cẩn thận nằm xuống, chợt có chút hứng thú, nha đầu kia rốt cục muốn làm gì?

Giường này rất thoải mái? Không, cũng không thoải mái, bởi vì nửa đêm nàng bị té, rất muốn cười, bởi vì nha đầu kia dùng từ rất thú vị “Ai yêu má ơi” – nha đầu có ngôn ngữ sinh động như thế là là tên ngốc?

Lại nghiêm trang mang ra lý do “thứ tự lớn nhỏ” là không để cùng ta viêm phòng.

Sợ là nàng có tâm tư khác? Chợt nghĩ đến lời của Thanh Uyển công chúa và Thừa Dục, trong long liền có chút không thoải mái, mẹ nghe được tin đồn, Thừa Dục lại từng tại trước mặt hoàng thượng đối với nha đầu kia rất tốt, còn mua đường cho nàng ăn, chẳng lẽ nha đầu kia muốn mấy khối đường này?

Bất quá, ta cũng không cưỡng ép nàng, nha đầu mặt còn phúng phính như vậy bây giờ nhìn rất giống đứa trẻ nhỏ.

Không, trêu trọc là có thể, dù sao nhàn rỗi cùng là nhàn rỗi.

Ai biết định lực của nha đầu này cũng không tầm thường, mỗi lần dùng giọng nghiêm chỉnh không rành thế sự đến trả lời ta, mặt đều không đỏ, hoặc là dứt khoát từ “A”, “Ừ”, nếu người ngoài thấy nhất định cho là người ngốc, nhưng càng như vậy càng chứng minh nha đầu này càng biết diễn, thật muốn nhìn nàng không diễn là cái dạng gì. Lấy cho nàng cái tên “Oha”, nàng nghe cũng không có phản ứng gì, nhưng trong lòng nhất định sẽ mắng ta.

Diễn trò như thế nào rất nhanh liền biết, nhưng ta cũng không tự mình ở đây, là mẹ sinh động như thật nói cho ta nghe, nghe xong chỉ cảm giác có một Hoa Mộc Lan trở lại.

Biết nàng ngây ngô là giả bộ, lại không nghĩ rằng tiểu Quận chúa trong phủ thân vương được nuông chiều từ bé lại cam đảm và trí tuệ như vậy, thời khắc nguy hiểm thế lại suy nghỉ để cho mẹ chạy trốn không để ý sống chết của mình.

Mẹ nói, nha đầu đó nói “Thay vì hai người cùng chết còn không bằng chết một bảo toàn một” còn “người chỉ có một mẹ nên không thể mất đi”.

Khí phách và tư tưởng như vậy thật để cho ta khiếp sợ. Đáng tiếc không thấy dáng vẻ hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng Mẫu Dạ Xoa của nàng. Mẹ nói, Mẫu Dạ Xoa không phải là nghĩa xấu, mà nam nhân vì sợ nữ nhân lợi hại hơn nên cố ý lấy từ khó nghe hù dọa người.

Chính vì vậy, bây giờ hai Vương phi lớn nhỏ trong phủ đều là Mẫu Dạ Xoa.

Gặp lại tiểu nha đầu này sau giờ ngọ ở một ngày xuân ấm áp, một dáng vẻ còn buồn ngủ đi tới, nhìn thấy ta trở lại có hơi chút kinh ngạc, ta than thở, dù sao mẹ vẫn có biện pháp chế tạo chút ít chuyện vui, bây giờ nhìn lại chỉ là có chút kinh ngạc thôi.

Vốn định thay quần áo ra cửa nhớ tới mẹ trước khi đi thoáng nhìn liền ngừng bước ở ngoài cửa phơi nắng. Nghe

/137