Thứ Nữ Đương Gả, Nhất Đẳng Thế Tử Phi

Chương 40 - Chương 40

/156


Thu ma ma lĩnh mệnh mang theo hai tỳ nữ hướng Lê viện đi đến. Mới vừa đi đến cửa viện, liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng kêu thảm thiết liên tiếp. Làm cho người ta không khỏi rùng mình trong lòng, Thu ma ma vội vàng mang theo người đi đến tiến vào.

Vừa mới tiến vào cửa viện liền gặp Tiền ma ma của hồi môn của phu nhân còn có vài cái bà tử của Thanh Hoa đường đều bị trói gô ở trên ghế dài, bà tử đánh đòn quả thực là lực đạo mạnh, những người này kêu được thê thảm.

Bà chỉ có thể đi mau vài bước cho rằng không thấy được, khi bà đến lão phu nhân cũng không dặn muốn cho nhị tiểu thư thả người. Nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, bà vẫn là không chọc phiền toái trên thân thù tốt hơn.

Thu ma ma vội vàng đi đến trước mặt Lí thị cùng Hạ Thính Ngưng, đánh vỡ cục diện căng thẳng giữa hai người: “Phu nhân, nhị tiểu thư, lão phu nhân mời hai người đi qua Xuân Hi cư một chuyến.”

Bà xem mặt Lí thị rõ ràng bị tức được nội thương, chỉ có thể âm thầm ở trong lòng thổn thức: Phu nhân lúc này thật đúng là cái gì bên trong đều đã đánh mất, trợ thủ đắc lực bên người liền bị nhị tiểu thư đánh đòn trước mặt mọi người như vậy, cố tình còn không làm gì được người ta, vậy sau này trước mặt hạ nhân làm sao còn uy tìn gì trong nhà nữa.

Lí thị vừa bị tức đến não đau, lúc này nghe được Thu ma ma đến truyền lời, nhất thời ánh mắt sáng lên, sao bà lại đem lão phu nhân quên mất, mới vừa rồi quá mức nóng vội liền vội vàng chạy tới. Lại bị tiểu tiện nhân này tức giận đến choáng váng đầu hoa mắt. Nhưng lại đã quên nên đi Xuân Hi cư mời lão phu nhân đến chế trụ tiểu tiện nhân này.

Nghĩ đến điều này, Lí thị vội vàng đẩy tay tỳ nữ đỡ mình ra, vội vàng đi về hướng Xuân Hi cư. Lúc gần đi còn không quên hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Thính Ngưng một cái, ánh mắt có ý tứ cảnh cáo nồng đậm: Tiểu tiện nhân, ngươi chờ coi.

Hạ Thính Ngưng mày cũng chưa nhăn một chút, trực tiếp không nhìn đối phương. Chỉ nhẹ nhàng đứng dậy vỗ vỗ quần áo, đối với bà tử đang đánh bản tử nói “Tiếp tục đánh, không cho ngừng. Chờ đánh xong năm mươi bản tử mới có thể thả bọn họ đi.”

Thủy thị cũng đứng dậy theo, lo lắng nói “Ngưng Nhi, nương đi cùng con đi.” Cũng không biết lão phu nhân có phải nhân cơ hội khó xử Ngưng Nhi hay không, bà vẫn là cùng đi qua nhìn xem tương đối yên tâm.

Hạ Tử Vân cũng kéo lại ống tay áo Hạ Thính Ngưng, ý bảo hắn cũng muốn đi theo.

Hạ Thính Ngưng bất đắc dĩ, lắc lắc đầu nói “Không cần, nương. Ngài cùng đệ đệ đứng ở trong viện là tốt rồi, trước ngọ thiện con sẽ trở về, mọi người cứ thoải mái, không có việc gì .”

Nói xong liền xoay người bước đi, tất nhiên Thu ma ma cũng đi theo phía sau cùng nhau rời đi.

Mà Lí thị suốt một đường sốt ruột đi đến Xuân Hi cư, thẳng đến vào trong nhà bày ra một khuôn mặt bi thương khóc kể với Hạ lão phu nhân “Nương, ngài cần phải vì tức phụ(con dâu) làm chủ nha, tiểu tiện nhân Hạ Thính Ngưng kia cư nhiên dám đụng người bên cạnh con, còn trước mặt mọi người chống đối con. Điều này làm cho tức phụ hướng mặt chỗ nào phóng a, sau này làm sao quản được hạ nhân trong phủ nha.”

Nói xong nhìn đến Hạ lão gia ngồi ở một bên, càng là chạy vội đi lên nói “Lão gia, việc này ngài cũng không thể mặc kệ nha. Đây đều là Thủy thị dạy dỗ nữ nhi tốt a.”

Hạ lão gia vẻ mặt ghét bỏ lánh ra. Thiếu chút nữa liền giận xích ra tiếng, đây là lúc hắn không biết đâu, nếu không phải bà ta tự mình sai người đến Lê viện nháo loạn, đâu đến hiện tại không thoải mái, cư nhiên còn dám ác nhân cáo trạng trước.

Hạ lão phu nhân cũng là vẻ mặt xanh mét, phụng phịu quát “Câm miệng cho ta, ngươi còn có mặt mũi nói. Lúc trước ta nói với ngươi thế nào, bảo ngươi đừng đi Lê viện tìm phiền toái. Ngươi khen ngược, không chỉ có sai hạ nhân đi Lê viện cướp nguyên liệu nấu ăn, còn đương trường bị nhị nha đầu bắt được. Ta nhìn ngươi là cánh cứng rắn, ngay cả lời ta nói cũng không nghe xong. Nếu thực không bản lĩnh quản hạ nhân, vậy sớm làm giao đương gia quyền to, đến một bên thanh nhàn đi.”

Lí thị bị dạy bảo khiến sắc mặt cứng đờ, cả người đều ngây dại, qua hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, thưa dạ nói “Tức phụ không dám.”

Hạ lão phu nhân hừ một tiếng “Không dám tốt nhất, còn không đứng qua một bên, thật sự là mất mặt xấu hổ.”

Trong lòng càng đối với chất nữ nhà ngoại này không thích nổi, lúc trước là nhìn trúng nàng dễ đắn đo, lại là người trong nhà, mới để Dục nhi thú nàng. Không nghĩ tới lại thú một người ngu xuẩn như vậy về, thời khắc mấu chốt nghĩ không rõ, cả ngày cũng chỉ biết tranh giành tình nhân, nửa điểm cũng không hiểu được nên vì Hạ phủ cùng tiền đồ của Dục nhi mà lo lắng.

Lí thị sắc mặt trắng bệch thối lui đến một bên đứng, bà gả vào Hạ phủ từng ấy năm tới nay, lão phu nhân này vẫn là lần đầu tiên trước mặt mọi người khiến bà không mặt mũi như vậy, ngay cả giao ra đương gia quyền to như vậy ngoan nói đều nói ra. Điều này làm cho trong lòng bà vừa kinh vừa sợ, càng cắn răng hận nổi lên Hạ Thính Ngưng.

Hạ Thính Ngưng vừa vào trong phòng, nhìn thấy đó là bức cảnh tượng này, Hạ lão phu nhân vẻ mặt tươi cười ngồi ngay ngắn ở trên sạp, Hạ lão gia ngồi ở phía dưới bên trái, mà Lí thị lại sắc mặt tái nhợt đứng ở một bên, sau khi nhìn thấy nàng trong mắt càng là tránh qua hận ý nồng đậm.

Nhìn thấy bộ dáng này của Lí thị, tuy rằng biết đối phương sợ là cáo trạng không thành công,




/156