Thứ Nữ Đương Gả, Nhất Đẳng Thế Tử Phi

Chương 2 - Chương 2

/156


Edit: voi còi

Trở lại phòng, Hạ Thính Ngưng đến trên giường tinh tế suy tư.

Không bao lâu, Vãn Ngọc cùng một vị ước khoảng năm mươi tuổi, nam tử một thân trang phục quản gia bộ dạng lão trung niên đi theo phía sau tiến vào, Quan bá vừa vào cửa liền hướng Hạ Thính Ngưng hành lễ: “Tiểu thư, ngài tìm lão nô.”

Hạ Thính Ngưng giương mắt nhìn lên, Quan bá là gia nô của ngoại tổ phụ, theo ngoại tổ phụ hơn phân nửa cuộc đời, làm người trung thực có khả năng, từ sau khi ngoại tổ phụ qua đời, liền giúp đỡ mẫu thân trông coi nhà cũ cùng vài cái thôn trang cùng vài mẫu điền sản mà ngoại tổ phụ lưu lại.

“Quan bá, ta có vài sự kiện muốn giao cho ông đi làm.” Hạ Thính Ngưng nâng chung trà nhàn nhạt mở miệng.

Quan bá kính cẩn nghe theo tiếp lời nói: “Tiểu thư chỉ để ý phân phó.”

Hạ Thính Ngưng vừa suy tư vừa nói: “Ông đi hỏi thăm trong thành một chút xem có cửa hàng nào muốn bán ra, mặt tiền cửa hiệu có bao lớn, vị trí ở đâu, giá bao nhiêu, sau khi hiểu biết rõ ràng, vẽ lại kỹ càng cho ta. Đem tình huống đều viết lên đó.”

Dừng một chút, lại nói thêm một câu: “ Cửa hàng nào sinh ý không tốt, kinh doanh không tốt cũng muốn lưu ý.”

Quan bá cảm thấy âm thầm cả kinh, tiểu thư đây là phải làm thậm? Nguyên bản ông còn tưởng rằng tiểu thư là muốn hỏi tháng này thôn trang thu hoạch đâu.

Hạ Thính Ngưng không để ý ông kinh nghi tiếp tục nói: “Còn có, lại đi tìm vài cái thôn trang diện tích lớn, vị trí xa xôi chút cũng không quan hệ.” Ngoại tổ phụ để lại vài cái thôn trang diện tích cũng không lớn, không đạt được yêu cầu của nàng.

Quan bá nghe xong, do dự mà mở miệng nói: “Tiểu thư nói, lão nô đều nhớ kỹ, chính là... Không biết tiểu thư muốn tìm những thứ này làm gì?”

Hạ Thính Ngưng mỉm cười: “Rất nhanh rồi ông sẽ biết, chuyện này trước đừng nói cho nương của ta.”

Quan bá đến cùng là người của thế hệ trước, một chút nhãn lực vẫn phải có. Lại nói, phu nhân không đảm đương nổi chuyện gì. Hiện thời thôn trang điền sản cái gì, sớm giao từ tiểu thư đến quản. Thấy thế thật tự giác không truy vấn tiếp, chỉ gật gật đầu: “Lão nô đã biết, mấy ngày nữa chắc chắn làm thỏa đáng.”

Hạ Thính Ngưng nhợt nhạt nhấp ngụm trà, sau đó lại mở miệng: “Ta còn cần một ít nhân thủ tin cậy, liền làm phiền Quan bá cẩn thận chọn một chút.”

Quan bá trả lời được, lại khom người hành lễ sau đó liền xuất môn bận việc.

Hạ Thính Ngưng lại nằm trên giường, hai tay vắt lên trán suy tư về: Hiện nay chính mình đã mười bốn tuổi, là nên thật tốt tìm cách chuyện về sau một chút.

Đã đi tới cổ đại, lại có được tư tưởng tiên tiến của hiện đại. Sau khi nàng lo lắng thật lâu, quyết định kinh thương (kinh doanh, buôn bán).

Tuy rằng tiện nghi phụ thân kia mỗi tháng đều có đưa bạc đi qua, nhưng không nhiều lắm. Những năm gần đây, nếu không phải là nàng quản thôn trang cùng điền sản mà ngoại tổ phụ lưu lại, tìm cách trồng các loại tương đối kiếm tiền một chút như dưa và trái cây rau dưa. Chỉ bằng mấy chục lượng bạc ông ta mỗi tháng đưa tới kia, sao có thể khiến mẫu tử ba người các nàng trôi qua cuộc sống giàu có như hiện tại.

Lại nói hiện nay mặc dù ông ta còn đối mẫu thân có tình, trong lòng cũng nhớ. Nhưng cũng khó bảo đảm ngày nào đó sẽ không mê luyến nữ nhân khác, đem mẫu tử ba người các nàng quên đến chân trời đi.

Càng nghĩ, tiện nghi phụ thân kia căn bản không đáng tin cậy. Vì mẫu thân cùng đệ đệ, nàng nhất định phải tay cầm tư bản, mới sẽ không làm cho người ta khi dễ được.

Hạ Thính Ngưng lại tinh tế tính toán một phen, những năm gần đây, dựa vào tiền lời của thôn trang cùng điền sản, nàng đã cất giữ không ít bạc. Phía trước bởi vì tuổi tác quá nhỏ, căn bản không thể đi làm sinh ý.

Nhưng mà nàng cũng không nhàn rỗi, ở phía sau viện có một khối ruộng đất nhỏ, dựa vào trí nhớ kiếp trước sờ soạng trồng lúa nước. Mặc kệ thời đại nào, lương thực đều là cực kì quan trọng, lúa nước này nhất định có thể vì chính mình mang đến lợi nhuận thật lớn. Đây cũng là nguyên nhân nàng kêu Quan bá đi tìm thôn trang diện tích lớn.

Trong lòng Hạ Thính Ngưng nhẩm cộng lại một phen, đem sinh ý có thể kiếm tiền đều lọc một lần.

Hiệu suất làm việc của Quan bá rất cao, không ra mấy ngày, liền đem các cửa hàng lớn nhỏ trong Nghi Hưng thành đều hỏi thăm một lần, đem những cửa hàng kinh doanh không tốt cùng tính toán bán ra dùng bản vẽ tinh tế vẽ xuống dưới, cũng nhất nhất ghi chú rõ tình huống.

Lúc này, Hạ Thính Ngưng chính ngồi ngay ngắn ở trong phòng, xem bản vẽ mà Quan bá vẽ. Vừa nhìn vừa kỹ càng hỏi tình huống mấy nhà cửa hàng, cuối cùng quyết định trước tiên mua xuống hai gian cửa hàng chính mình xem trọng cùng một gian tửu lâu.

Lại hỏi Quan bá chuyện thôn trang, Quan bá đáp: “Lão nô cũng nhìn vài cái thôn trang, là có một cái phù hợp yêu cầu của tiểu thư, tương đối xa xôi, chào giá hai ngàn lạng bạc.”

Hạ Thính Ngưng cau mày nghĩ nghĩ, nếu mua xuống thôn trang, bạc trên tay mình chỉ sợ sẽ căng thẳng. Xem ra chỉ có thể trước cứ để đó, chờ doanh hu của cửa hàng cùng tửu lâu vậy lại nói: “Đã như thế, vậy chuyện thôn trang trước không vội, chờ một chút đi. Ông đi đem hai gian cửa hàng này cùng gian tửu lâu này mua xuống, giá có thể áp bao nhiêu liền áp bao nhiêu. Còn có, ta muốn nhân thủ tìm đầy đủ chưa?”

Quan bá nghe xong, lập tức gật đầu nói: Đều làm xong, đều là gia nô tin cậy ban đầu đi theo lão thái gia. Thành thật bổn phận, mấy năm nay luôn luôn đều làm việc ở trong trang. Tiểu thư muốn dùng người, lão nô liền đem bọn họ đều gọi đến.”

Hạ Thính Ngưng gật đầu lên tiếng, kế tiếp đem chuyện muốn chuẩn bị tinh tế phân phó đi xuống, lại đưa ra mấy tờ phối phương ngày hôm trước vừa viết tốt giao cho Quan bá, mặt trên phân biệt là son, kem bảo vệ da cùng phương pháp chế tác xà phòng.

Quan bá hơi hơi nhìn một chút, liền lập tức thu vào trong lòng, cẩn thận nói: “Tiểu thư yên tâm, lão nô nhất định sẽ tìm người đáng tin đến làm, sẽ không tiết lộ phối phương.”

Hạ Thính Ngưng vừa lòng gật gật đầu: “Mỗi phân phối phương ông chỉ báo một nửa cho người điều phối, còn lại nửa kia liền từ ông tự mình đến điệu. Mau chóng làm chút thành phẩm đưa tới nơi ta thử dùng.”

Lập tức liền phân phó Vãn Ngọc lấy năm ngàn lượng bạc xuất ra, Vãn Ngọc lập tức mở tráp ra, theo bên trong cầm một chồng ngân phiếu giao đến trong tay Quan bá.

Quan bá thu ngân phiếu xong, cảm thấy thầm giật mình: Không nghĩ tới tiểu thư chính mình lại có nhiều bạc như vậy. Lúc trước ông còn đối với chuyện tiểu thư phải làm không quá nắm chắc, hiện nay lại là phối phương lại là bạc này, nói vậy tiểu thư định là có chuẩn bị chu toàn. Tư điểm, càng không dám chậm trễ, vội vàng cầm ngân phiếu đi xuống an bày.

Lúc này đúng là tam phục thiên, thời tiết hết sức nóng bức, thái dương độc ác đến độ mau làm cho người ta chịu không nổi.

Hạ Thính Ngưng miễn cưỡng nằm nghiêng trên ghế nằm ở dưới bóng cây, liền uống lên vài bát nước ô mai ướp lạnh mới cảm thấy tại trong mùa hè khốc nhiệt này một chút khí lạnh. Bên cạnh nàng ngồi vây quanh ba tiểu nha đầu, đều cầm châm tuyến hết sức chuyên chú thêu cái gì, Hạ Thính Ngưng thỉnh thoảng lại chỉ điểm các nàng vài câu.

Vài tiểu nha đầu này phân biệt là Vãn Ngọc, Linh Nhi cùng Thiên Hạnh, Linh Nhi cùng Thiên Hạnh đều là cháu gái của Quan bá, mười hai, mười ba tuổi, bộ dáng thập phần cơ trí đáng yêu.

Hạ Thính Ngưng đang dạy ba người các nàng làm túi hương cùng hầu bao như thế nào, bởi vì cùng Cẩm Đoạn phường ký hiệp ước, mỗi tháng muốn cung cấp mấy mươi cái hương túi, nhưng cũng không có khả năng mỗi một cái đều từ nàng tự tay đến làm.

Hạ Thính Ngưng liền muốn tìm vài cái trung tâm tin cậy, nữ hồng tốt lại sẽ dạy các nàng, cũng đỡ phải mọi thứ mọi chuyện đều phải nàng tự mình động thủ.

Sau khi Vãn Ngọc biết, liền nói ra Linh Nhi cùng Thiên Hạnh, nói là nữ hồng của các nàng không tệ, lại là cháu gái của Quan bá, tất nhiên là đáng tin.

Sau khi suy nghĩ lại Hạ Thính Ngưng cũng cảm thấy có lý, liền để hai người các nàng cùng cả Vãn Ngọc đi theo học làm túi hương.

Việc châm tuyến thêu thùa là chuyên môn bắt buộc của nữ tử cổ đại, nàng chỉ biểu thị một lần, mấy người Vãn Ngọc ngay lập tức đều làm được có khuôn có dạng. Hạ Thính Ngưng tán thưởng xem các nàng tú ra túi hương, thật không tệ. Chính là cổ đại này không phải thêu hoa thêu cỏ, chính là thêu cá thêu chim, rất không có ý mới. Điểm ấy muốn bồi dưỡng lại thật tốt mới được.

Đang lúc Hạ Thính Ngưng lệch qua trên ghế nằm buồn ngủ, Hạ Tử Vân mặc một thân y phục sắc tím sôi nổi từ xa xa chạy tới, phía sau đi theo hai gã sai vặt. Đi đến bên cạnh Hạ Thính Ngưng, một đôi tay nhỏ bé mềm mại mũm mĩm càng không ngừng lay lay tỷ tỷ nhà mình: “Tỷ, đừng ngủ, mau đứng lên thôi.”

Nghe được đệ đệ kêu to, Hạ Thính Ngưng chỉ đành không tình nguyện mở to mắt, nhìn đến hắn bởi vì chạy nhanh mà khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, bất đắc dĩ lấy khăn ra vì hắn lau mặt nói: “Nhìn đệ chạy đến mồ hôi đầy đầu, hôm nay sao trở về sớm như vậy?”

/156