Thứ Nữ Đương Gả, Nhất Đẳng Thế Tử Phi

Chương 155 - Chương 144.1

/156


Edit: voi còi

Sau khi Hạ Thính Ngưng nghe tiếng nói ngước mắt nhìn về phía xe ngựa, chỉ thấy xe ngựa to như vậy chỉ có một vị nữ tử trang điểm hoa lệ, một thân bảo khí ngồi trong đó. Ung dung đẹp đẽ quý giá dưới sự nâng đỡ của mấy người tỳ nữ xuống xe ngựa.

Mắt phượng dài nhỏ đảo qua Hạ Thính Ngưng và một đám phu nhân quỳ thành một vòng, dùng ngữ điệu mềm yếu nói: “Tĩnh vương thế tử phi đây là đang làm gì đây? Làm ra trận thế lớn như vậy.”

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của đối phương, Hạ Thính Ngưng hơi hơi quỳ gối cúi người, lạnh nhạt nói “Thì ra là đại hoàng tử phi, thần phụ có lễ.”

Nữ tử trước mặt này nàng đã gặp qua ở trên yến tiệc mừng thọ của Thái hậu, lúc đó đối phương ngồi ngay ngắn ở bên cạnh đại hoàng tử Tiêu Cảnh Nghị, hơn nữa khuôn mặt kia cùng Nguyễn Ngân Linh cũng có vài phần tương tự, nàng liền càng thêm khẳng định thân phận người này.

Nguyễn Ngọc Linh được tỳ nữ đỡ thấy Hạ Thính Ngưng chỉ hướng mình làm cái lễ vạn phúc, tuy rằng trong lòng có chút không thoải mái, nhưng là biết phẩm cấp giữa hai người không kém là bao nhiêu, nếu như muốn người ta ba quỳ chín lạy với nàng, trừ phi là nàng lên làm hoàng hậu.

Giấu đi bất mãn trong đôi mắt, Nguyễn Ngọc Linh ra vẻ cao thượng nói: “Thế tử phi khách khí, nhưng mà...” Nàng vừa nói vừa nhìn các phu nhân đang quỳ trên mặt đất “Không biết những người này phạm vào chuyện gì, chọc thế tử phi nổi giận lớn như vậy.”

Hạ Thính Ngưng nghe vậy nhàn nhạt nói “Trong lời nói có chút mạo phạm.”

Nguyễn Ngọc Linh cong môi mỉm cười nói: “Thì ra là thế, người này nói chuyện đôi khi luôn khó tránh khỏi có chỗ không thể tha thứ, chẳng qua vô tâm phạm sai lầm, nghĩ đến thế tử phi lòng dạ rộng lớn, nhất định sẽ không so đo những thứ này.”

Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng nhíu mày, đạm cười nói “Không nghĩ đại hoàng tử phi lại dày rộng tùy ý như thế, nhưng mà thần phụ lại rất khắt khe.”

Nguyễn Ngọc Linh nghe vậy sắc mặt hơi đổi, đây rõ ràng là đang ám chỉ trào phúng nàng không có tô ti trật tự.

Trong mắt Nguyễn Ngọc Linh nổi lên ý lạnh, trong ngữ điệu mềm mại tựa hồ nhiều hơn một phần áp bách: “Việc vừa rồi bản cung cũng có nghe thấy, lời nói của vị phu nhân này quả thật là có chút không xuôi tai, nhưng mà thắng ở có lý. Thế tử phi nên để ý thân phận của mình, vì một cái tiểu khất nhi, khó xử các vị quan gia phu nhân như vậy cũng không tốt.”

Các vị phu nhân nghe xong, đều là thập phần đồng ý thầm gật gật đầu trong lòng, không sai, các nàng đều là quan gia phu nhân cũng có thân phận có địa vị, nếu không phải Tĩnh vương thế tử phi bất chấp thân phận, mang theo tiểu ăn mày ở trên đường cái lắc lư, các nàng làm sao nói ra miệng.

Vì chút việc nhỏ này liền đưa các nàng vào phủ nha, vậy sau này muốn các nàng sống thế nào.

Hạ Thính Ngưng nghe vậy tùy ý khẽ cười nói “Đại hoàng tử phi chắc là ngồi ở trong xe nghe được không đủ rõ ràng, trong lời nói của vị phu nhân này cũng không chỉ mạo phạm đơn giản như vậy, dám can đảm la to đối với bản thế tử phi, nghĩ đến cũng chỉ ó một mình nàng ta. Nếu đại hoàng tử phi muốn thần phụ tự giữ thân phận, vậy bản thế tử phi tựu ít đi không thể muốn hỏi hỏi các vị phu nhân, các ngươi lại là thân phận gì, xác định chính mình có tư cách có thể khoa tay múa chân đối với bản thế tử phi sao. Khất nhi như thế nào, ai mà không là cha sinh mẹ dưỡng. Các ngươi vui bỏ một ngàn lượng bạc mua kiện xiêm y mặc vài lần liền bỏ đi, cũng không nguyện ý lấy một hai lượng bạc cho những người ăn mày cơ khổ không áo cơm một bữa cơm no. Bản thế tử phi chính là nguyện ý đem tiền bạc mua xiêm y cho ăn mày, các ngươi quản được sao.”

Một phen lời nói xuống dưới, khiến dân chúng xung quanh nghe được ồn ào trầm trồ khen ngợi.

Bảy miệng tám lời hô “Nói cho cùng, Tĩnh vương thế tử phi người ta thiện tâm, nguyện ý chiếu cố ăn mày như thế nào, lại không e ngại các ngươi chuyện gì.”

“Đúng thế đúng thế, những người này làm quan chính là xem thường nhân chúng.”

“Không sai, chúng ta tuy rằng nghèo, nhưng lại không trộm không cướp, bằng gì khiến cho người ta xem thường.”

“Đúng, nhà ta tuy rằng chính là ăn cháo trắng bánh bao, nhưng ta cũng thường thường cho ăn mày hai cái tiền đồng.”

“...”

“...”

Lời này nói xong đều khiến cho dân chúng sống qua cảnh nghèo khó đều kêu lên, bọn họ thân ở tầng dưới chót của xã hội, biết sống qua ngày không dễ dàng.

Trong ngày thường cũng nhiều bao nhiêu thiếu chịu qua cơn giận không đâu, bị nhóm quan lão gia và phú thương tự nhận tài trí hơn người xem thường, lúc này tức thì bị không khí quanh mình khơi dậy oán giận trong lồng ngực.

Dân chúng xung quanh lớn tiếng nghị luận, làm cho sắc mặt Nguyễn Ngọc Linh trắng bạch, không nghĩ tới lại sẽ xuất hiện loại sự tình này.

Nhóm phu nhân quan gia qùy trên mặt đất bị người chỉ chỏ cũng đỏ mặt, các nàng chưa từng chịu qua loại nhục nhã này.

Trên đường cái hỗn loạn cuối cùng cũng khiến một đội binh linh tuần tra đi đến, phó tướng đi đầu chỉ huy thủ hạ đem nhóm dân chúng ngăn cách, đi nhanh bước đến trước mặt Hạ Thính Ngưng và Nguyễn Ngọc Linh, quỳ một gối xuống hành cái lễ.

Hạ Thính Ngưng nhìn hắn khẽ cười nói “Vị tướng quân này tới vừa vặn, những người này bất kính với bản thế tử phi, còn làm phiền tướng quân mang các nàng đến chỗ kinh phủ doãn (quan phủ phụ trách an toàn của kinh đô) đi, lại thông báo đại nhân các phủ tiến đến đón người.”

Vị phó tướng này sớm liền nhận ra xe ngựa của Tĩnh vương phủ, lại nghe vị nữ tử này tự xưng là thế tử phi, tất nhiên là lập tức đoán được thân phận của nàng.

Vội vàng gật đầu trả lời nói “Mạt tướng lĩnh mệnh.” Nói xong vung tay lên, liền lệnh binh lính thủ hạ tiến lên đem người mang đi.

Những binh lính này ở trong quân doanh rèn luyện, phần lớn đều là người thô bạo, cũng không hiểu được thương hương tiếc ngọc viết như thế nào, ào ào đẩy các vị phu nhân muốn các nàng thành thật chút đi.

Hạ Thính Ngưng lại đặc biệt dặn dò vị phó tướng về vị phu nhân lỗ mãng với nàng đầu




/156