Thứ Nữ Đương Gả, Nhất Đẳng Thế Tử Phi

Chương 154 - Chương 143

/156


Edit: voi còi

Có lẽ là nghe được tiếng vang, tiểu khất cái kinh hoảng ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo hoảng hốt và sợ sệt, cũng không biết là đang sợ hãi cái gì.

Sau khi nó nhìn thấy Hạ Thính Ngưng thì ngẩn ngơ tại chỗ, mà sau đó liền có vẻ luống cuống lui lui vào bên trong.

Hạ Thính Ngưng thấy trên khuôn mặt non nớt của hắn mang theo vết thương hoặc xanh đen hoặc tím bầm, liền biết nhất định là hắn gặp qua đối đãi không tốt. Đứa nhỏ này thoạt nhìn cũng chỉ lớn như bọn Kỳ nhi mà thôi, tuổi còn nhỏ sẽ chịu những tội này sao.

Hạ Thính Ngưng than nhẹ một tiếng dưới đáy lòng, tiểu hài tử luôn vô tội. Mà lúc này Vãn Ngọc cũng đã mang theo một hộp thức aưn lớn đi nhanh tới, vừa đi vừa âm thầm may mắn, may mắn tiểu thư nhà nàng là chủ nhân của Noãn Yên lâu, bằng không nàng thật đúng không có cách nào lập tức liền lấy được mấy thứ này từ trong phòng bếp đâu, làm ăn úa tốt cũng là một chuyện phiền toái nha, nhìn chưởng quầy bận rộn giống như ngã lừa vậy, trong phòng bếp lại càng náo nhiệt, một mâm một mâm đồ ăn vội vã mang ra bên ngoài, nàng thiếu chút nữa đã bị người coi như nha đầu sai khiến.

Vãn Ngọc bước nhanh đi đến bên người Hạ Thính Ngưng, đặt hộp thức ăn nói: “Tiểu thư, đây là đồ mà ngài muốn.” Cái lồng hấp bánh bao kia cũng thật lớn, ở mỗi tầng là một loại bánh bao khác nhau, nàng chuyên chọn những cái bánh bao to ngon nhất, nhất thời thuận tay liền lấy nhiều hơn.

Hạ Thính Ngưng lên tiếng sau đó mở nắp hộp ra, vươn tay muốn lấy cái bánh bao, không nghĩ tới bị bỏng phải rút tay lại.

Hạ Thính Ngưng cố chịu cảm giác nóng bỏng trên tay, bánh bao này thật là nóng .

Vãn Ngọc thấy thế, vội vàng lấy một tờ giấy dầu dưới đáy hộp thức ăn cầm lên, đưa qua nói: “Tiểu thư, ngài cẩn thận chút, bánh bao này vừa mới hấp xong, rất nóng đấy.”

Hạ Thính Ngưng tiếp nhận bánh bao đáp nhẹ một tiếng ‘Ừ’, đem bánh bao trắng bóng ngon miệng trên tay đưa cho tiểu khất cái, nói khẽ “Đến đây, đói bụng lắm đi, thừa dịp nóng ăn cái bánh bao này.”

Tiểu khất cái ngơ ngác nhìn Hạ Thính Ngưng, có vẻ không thể tin được đối phương sẽ đem đồ ăn cho hắn. Hắn lại nhìn bánh bao trắng bóng dùng giấy dầu bao lại kia, phía trên còn có hơi nóng bốc lên lại mang theo mùi thơm bay vào trong mũi hắn.

Tiểu khất cái đói cực kỳ giật giật yết hầu, hắn đã thật lâu chưa ăn qua thứ gì, nhưng vẫn không chịu được đói khát trong bụng ccaafm bánh bao cắn một miếng lớn.

Hạ Thính Ngưng nhìn thấy trên tay hắn lộ ra mấy chỗ có vết thương màu đỏ rõ ràng, đứa bé còn nhỏ như vậy sợ là đã trải qua cuộc sống tàn khốc không ít đi.

Tiểu khất cái vừa từng ngụm từng ngụm cắn bánh bao, vừa thật cẩn thận nhìn Hạ Thính Ngưng. Hắn không biết vị tỷ tỷ xinh đẹp này vì sao sau khi cho hắn bánh bao còn không đi.

Tiểu khất cái chỉ ăn hai ba miếng đã đem một cái bánh bao nuốt vào trong bụng, Hạ Thính Ngưng lại lấy bát canh suông từ trong hộp thức ăn ra đưa cho hắn, nói: “Lại uống chút canh đi, miễn cho bị nghẹn.” Nhìn hắn ăn nhanh như vậy, sợ là đói bụng hồi lâu .

Tiểu khất cái có chút cảnh giác nhìn bát canh kia, lại thấy Hạ Thính Ngưng vẫn là bộ dáng mỉm cười ôn nhu, do dự hồi lâu, hắn mới xoa xoa bàn tay nhỏ bé có chút bẩn lên uần áo, vươn tay nhận lấy bát canh kia cô lỗ cô lỗ uống lên.

Hạ Thính Ngưng nhìn hành động của hắn không khỏi có chút ấm lòng, lau tay là sợ bẩn bát của nàng sao.

Thấy hắn uống canh xong rồi, Hạ Thính Ngưng ngồi xổm xuống gần bên hắn, đem hộp thức ăn để tới trước mặt hắn nói “Còn có đói bụng không, nơi này vẫn còn có bánh bao.”

Tiểu khất cái nhìn trong hộp còn rất nhiều bánh bao, vui sướng gật gật đầu, bất chấp nóng lại duỗi tay cầm một cái bánh bao lên, mồm to ăn lên.

Nhưng mà mới ăn được một nửa, tiểu khất cái lại bỗng nhiên ngừng lại, hai tay bắt lấy bánh bao, ánh mắt trong suốt nhìn về phía Hạ Thính Ngưng, có chút sợ hãi hỏi: “Tỷ tỷ, ta có thể mang vài cái bánh bao trở về hay không.”

Nói xong lại sợ Hạ Thính Ngưng không đồng ý, vội vàng bổ sung thêm: “Ta chỉ cần bốn, không, không, ba cái bánh bao là đủ rồi.”

Sau khi Hạ Thính Ngưng nghe xong sững sờ một chút, nhìn tiểu khất ái trước mắt nhẹ giọng nói “Ngươi muốn mang bánh bao trở về đưa cho đồng bạn của ngươi ăn sao?”

Tiểu khất cái nghe vậy vội vàng gật gật đầu nói “Mấy người Tiểu Thúy và Tiểu Hổ cũng giống ta mấy ngày chưa ăn thứ gì.”

Hạ Thính Ngưng mỉm cười nhìn hắn nói “Tất cả chỗ bánh bao này đều cho ngươi, đứng lên, ta đưa ngươi trở về đi.”

Bằng không một cái tiểu khất cái mang theo một hộp thứ ăn to như vậy đi lại ở trên đường, không tránh khỏi sẽ bị những khất cái khác đến cướp.

Tiểu khất cái nghe vậy kinh hỉ đôi mắt đều sáng lên, không ngừng cảm tạ nói “Thật sự? Cám ơn tỷ tỷ, cám ơn tỷ tỷ.” Nhiều bánh bao như




/156