Thư Kiếm Trường An

Chương 264 - Bắc Thông Huyền

/743


Thái Thượng, gần như là cấp bậc lực lượng cao nhất trên đời này.

Nó quá mạnh, mạnh đến mức từ xưa đến nay người có thể đạt đến cảnh giới đó không vượt quá hai bàn tay, đến mức phần lớn mọi người hoàn toàn không biết trên Tinh Vẫn lại còn có cảnh giới như vậy, mà một phần nhỏ người còn lại, đa số cũng chỉ coi nó là một truyền thuyết hư vô mờ mịt.

Chỉ có một vài sơn môn truyền thừa mấy ngàn năm hoặc là người trong gia tộc vẫn còn lưu lại một ít ghi chép về Thái Thượng.

Nhưng có lẽ bởi vì số lượng Thái Thượng quá ít ỏi, đa số ghi chép về nó chỉ lác đác mấy chữ, đến mức rất dễ bị người xem nhẹ.

Tuy những ghi chép này bởi vì ra từ bút tích của những người khác nhau, cho nên có chỗ khác biệt, nhưng nếu tổng kết lại thì cũng không khó.

Thái Thượng giả, thân không có nhân quả, không dục không cầu. Đất không táng thân, trời không thu hồn. Ngàn năm vạn năm, bất tử bất diệt.

Nhưng hai vị Thái Thượng trong thành Lai Vân lại có chút không giống.

Vì sự kiêu ngạo của mình, lần này rốt cuộc y lựa chọn không nhẫn nhịn nữa, mũi kiếm của y vô cùng mạnh mẽ, tuy là tháng tư đầu mùa hè, nhưng bất ngờ là nhiệt độ của mảnh thiên địa này lại đột nhiên lạnh xuống, giống như sương lạnh trên thân kiếm của y.

Thanh Loan cũng không giống, trong con ngươi của nàng thiêu đốt ngọn lửa màu xanh, đó là phẫn nộ và bi thương cực hạn nhất trên đời này. Thân thể nàng hóa thành một luồng ánh sáng sắc xanh, nàng lao xuống phía y, kéo theo đuôi lửa thật dài, đó cũng là nóng bỏng cực hạn nhất trên đời này, nó phá vỡ trời đêm như sao rơi, thậm chí cắt mở không gian. Vùng trời thành Lai Vân bắt đầu vặn vẹo không theo quy luật, giống như không cách nào thừa nhận sức mạnh như vậy, mơ hồ có dấu vết tan vỡ.

Cuối cùng, kiếm và người gặp nhau, băng và lửa giao hội.

Một luồng sáng cực kỳ chói mắt, kèm theo một đợt sóng khí gần như phá hủy tất cả, lấy hai người làm trung tâm, nhộn nhạo tràn ra xung quanh. Vô số đá vụn cùng với ngói vỡ bị đợt sóng khí này cuốn theo, mang theo bụi khói cuồn cuộn gào thét mà tới, tất cả mọi thứ ngăn ở phía trước nó bất kể là người hay vật đều bị đợt sóng khí này nghiền thành bụi phấn.

Tựa như một loại bệnh dịch nào đó, lan tràn không có tận cùng, thực sự đã phóng ra khoảng cách mấy dặm, nhưng vẫn không có xu thế sẽ ngừng lại.

Đám người Cố Nha Lãng vừa mới thoát ra khỏi thành Lai Vân còn chưa kịp thở một hơi, đập vào mắt lại là cảnh tượng như ngày tận thế trước mắt.

Chạy! Chạy mau! Cố Nha Lãng la lên, trên mặt là kinh hoảng không che giấu được, đám binh lính phía sau gã hoàn toàn không đợi gã nói hết đã rối rít chật vật chạy trốn, chạy tán loạn về phía xa xa.

Nhưng lấy tu vi của bọn họ làm sao thoát khỏi dư ba đấu pháp của hai vị đại năng Thái Thượng cảnh chứ?

Không đến chốc lát, đợt sóng khí cuồn cuộn kia đã mang theo một luồng khí nói không rõ là lạnh lẽo hay là nóng bóng đập thẳng vào mặt.

Trong sự hoảng hốt lo sợ đã có người ngã xuống.

Vì vậy tiếng kêu khóc, tiếng tuyệt vọng, tiếng cầu cứu bắt đầu lảng vảng bên tai không dứt.

Con người, lúc đối mặt với tử vong, sự sợ hãi trong lòng vào giờ khắc đó hiện ra đến mức cao nhất.

Nhưng đó là bản tính của con người, cũng không phải hèn yếu và nhục nhã. Dẫu sao người thật sự có thể thản nhiên với cái chết đúng là đã ít lại càng ít.

Cố Nha Lãng rốt cuộc buông tha đấu tranh.

Tất nhiên, tu vi của gã cao hơn đám binh lính này rất nhiều, nếu gã nguyện ý, gã có thể vứt bỏ đám binh lính này sau lưng.

Nhưng đây không có nghĩa là gã có thể chạy thoát thân, lấy tốc độ đánh tới của đợt sóng khí này, không cần mấy hơi thở gã cũng nhất định phải chết dưới đợt sóng khí mãnh liệt này. Nếu lẻ loi chết đi như vậy không bằng cùng táng với bọn họ.

Một đám người dù sao vẫn sẽ tăng thêm chút dũng khí cho nhau, để lúc gã đối mặt với tử vong có thể đủ thản nhiên.

Ít nhất, thoạt nhìn đủ thản nhiên.

Vào lúc đó mắt của gã đóng lại, nhất là hôm nay còn là tướng lĩnh cuối cùng của quân đội, không muốn giống với đám binh lính này, gào thét như chó nhà có tang.

Nói thế nào gã cũng là võ tướng tòng tam phẩm triều đình sắc phong, cho dù chết, ít nhiều phải lưu lại chút khí phách.

Tuy rằng đáy lòng nghĩ như vậy, nhưng lúc gã ngửi được mùi của đợt sóng khí đập thẳng vào mặt mà tới, mày gã vẫn không nhịn được nhíu lại. Đó là mùi của tử vong, gã không tránh được cảm thấy sợ hãi. Gã chỉ âm thầm hy vọng dưới đáy lòng rằng đau đớn đó có thể tới sảng khoái một chút.

Gã chán ghét chờ đợi như vậy.

Nhưng không biết có phải do ảo giác hay không.

Gã cảm thấy gã đợi rất lâu, như đã trải qua một quang cảnh dài như một thế kỷ vậy, nhưng tử vong trong tưởng tượng vẫn không hạ xuống trên người gã.

Gã không khỏi có chút hoài nghi, mà những tiếng gào thét ầm ĩ xung quanh vừa nãy vào lúc này cũng dần dần bình tĩnh lại.

Chẳng lẽ nói mình đã chết rồi? Cố Nha Lãng nghĩ như vậy.

Hai mắt gã vẫn đóng chặt, gã sợ mở mắt nhìn thấy lại là thi hài lạnh như băng của mình ngã trên đất.

Nhìn thấy thi thể của mình, chỉ nghĩ đến cảnh tượng như vậy đã khiến gã cảm thấy không rét mà run.

Nhưng cuối cùng, gã vẫn mở đôi mắt của mình ra.

Hiếu kỳ đối với điều chưa biết đã chiến thắng sự sợ hãi dưới đáy lòng gã.

May mắn là gã cũng không nhìn thấy thi thể của mình, cũng không thấy thi thể của bất kỳ ai. Đợt sóng khi kia đã vượt qua bọn họ bắt đầu lan tràn về chỗ xa hơn.

Trên mặt tất cả mọi người đều mang theo khiếp sợ sống sót sau tai nạn.

Chuyện này gần như là kỳ tích.

Nhưng phàm là chuyện gì đều có nguyên nhân, kỳ tích cũng giống vậy.

Mà nguyên nhân của kỳ tích này, theo Cố Nha Lãng thấy hẳn là có liên quan đến bóng dáng giờ khắc này đứng trước người gã đưa lưng về phía này.

Đó là bóng dáng của một nam tử, bất kể là từ vẻ ngoài hay là từ khí chất, Cố Nha Lãng đều có thể khẳng định, hắn tuyệt đối không phải ở Hãm Trận doanh hoặc là một tên lính trong bảy trăm binh lính được phái tới thành Lai Vân.

Bởi vì nam tử này thật sự rất đặc biệt, cụ thể thế nào Cố Nha Lãng không nói rõ ràng được, nhưng lại cảm thấy đặc biệt.

Mà nam tử này lại chợt quay người, hắn nhìn về phía Cố Nha Lãng, vào lúc đó Cố Nha Lãng cũng đang nhìn về phía hắn.

Đó là một nam tử nhìn dáng vẻ không quá ba mươi, người mặc một chiếc trường sam màu đen, diện mạo tái nhợt nhưng tuấn mỹ, một đôi môi như dính phải máu tươi lại càng nổi bật.

Trang phục và dáng vẻ đó khiến Cố Nha Lãng thấy hơi quen tai.

Đúng vậy là quen tai.

Chắc hẳn là trang phục mà mấy ngày nay thường nghe đám dân chúng trong thành Lai Vân nói đến.

Cố Nha Lãng nhíu mày, bắt đầu suy nghĩ nam tử trước mắt này đến tột cùng là ai. Mà nam tử hình như cố ý, cũng không nói lời nào, yên tĩnh đợi Cố Nha Lãng từ trong mạch suy nghĩ của bản thân tỉnh lại.

Cuối cùng, trong đầu Cố Nha Lãng chợt lóe linh quang, gã nhớ tới vị Thần Tướng đại nhân trấn thủ ở Vĩnh Ninh quan.

Trong lòng kinh hãi, gã vội vàng quỳ xuống, miệng lớn tiếng nói: Mạt tướng Cố Nha Lãng, ra mắt Bắc tướng quân, tạ ân cứu mạng của tướng quân.

Đám binh lính còn đang sững sốt xung quanh gã thấy vậy tuy không rõ nguyên do, nhưng vẫn rối rít noi theo, miệng la lên không đồng đều nói: Ra mắt Bắc tướng quân, tạ ân cứu mạng của tướng quân.

Nam tử gật đầu, sắc mặt như giếng khô vạn năm, không vui không buồn.

Ta hỏi ngươi, Tô Trường An ở chỗ nào! Mắt hắn nhìn xuống Cố Nha Lãng, dùng giọng điệu cực kỳ bình tĩnh hỏi.

---o0o---

/743