Thịnh Thế Xấu Phi

Chương 1: Yêu nghiệt?

/93


Màn đêm buông xuống, mặt trăng trên cao chiếu ánh sáng lên mặt nước trong suốt. Nhưng mà loại ánh sáng này so với bình thường khác hơn, lại mang hơi thở của sự thần bí.

Lúc này, trong phủ Thừa tướng của Thánh Long vương hướng.

Đèn lồng treo cao trên hành lang dài, có một chút gió nhẹ phất qua làm ngọn lửa trong đèn lồng kịch liệt chớp lên, chiếu sáng cái bóng nam tử trên hành lang.

Nam tử này chính là Thừa tướng Lam Hằng của Thánh Long vương hướng, hắn thong thả bước trên hành lang dài nhưng trên mặt lại thấy rõ sự lo lắng,bàn tay lâu lâu nắm quyền nhìn về cửa phòng đang đóng chặt.

Trong cánh cửa phòng đang đóng chặt ấy chỉ nghe truyền đến tiếng kêu gào tâm tê phế liệt của nữ nhân.

Nghe từng trận đau đớn kêu gào, trên mặt Lam Hằng lại càng lo lắng.

“Phu nhân đã muốn sinh vài canh giờ, sao bây giờ còn chưa sinh!” Lam Hằng lại đi qua đi lại, trong miệng không ngừng nhắc: “Ông trời phù hộ, nhất định phải cho Liên nhi sinh thuận lợi a!”

Đột nhiên, một trận tiếng trẻ con khóc nỉ non trong phòng truyền ra, khiến cho Lam Hằng lập tức dừng cước bộ, sau đó thấy vẻ mặt hắn kích động kêu lên: “Sinh! Sinh! Rốt cục sinh!”

Lam Hằng vội vàng chạy đến cánh cửa đang đóng chặt, dùng sức mở cửa, muốn chạy nhanh vào thăm thê nhi.

“Lão gia, ngài đứng nóng vội! Bụng phu nhân còn có một đứa!” Bọn nha hoàn hầu hạ trong phòng chạy nhanh đáp lại với Lam Hằng ở bên ngoài.

“Cái gì….cái gì? Còn…còn có một đứa? Trời ạ! Còn muốn ép ta tới khi nào a! Liên Nhi đáng thương của ta!” Lam Hằng trên mặt vui sướng chợt biến mất, lại tiếp tục đi qua đi lại.

“A….” Thoáng chốc, trong phòng lại truyền ra tiếng kêu thê thảm một lần nữa.

Mà cùng lúc đó, trên bầu trời lúc trước không có một vì sao bỗng nhiên có ánh sáng ngọc lên, lập tức lóe lên một tia sáng màu hồng quỷ dị. Sau đó phút chốc biến mất trên bầu trời không thấy dấu vết.

“Chúc mừng lão gia, phu nhân sinh được một đôi thiên kim” Bọn nha hoàn mở cửa ra, tiến đến trước mặt Lam Hằng báo tin vui.

“Mau, đưa hai nữ nhi cho ta ôm một cái!” Lam Hằng đầu tiên là vọt tới ngồi xuống bên thê tử, ôn nhu vuốt ve mấy sợi tóc, sau đó khuôn mặt nở hoa nhìn bà mụ đang ôm hai nữ nhi ở trong tay.

“Lão gia, đây là tỷ tỷ, đây là muội muội” Bà mụ cẩn thận đở đứa bé trong bọc chăn đưa cho Lam Hằng, thuận tiện giải thích.

“Hảo! Hảo! Mọi người đều đi xuống lĩnh thưởng đi!” Lam Hằng kích động dùng hai tay tiếp nhận hai đứa trẻ, sau đó vẻ mặt vui sướng hài lòng nói.

“Tạ lão gia!” Mọi người đều cáo lui, sau đó theo nhau ra khỏi phòng.

“Liên nhi, nàng thật vất vả!” Lam Hằng thâm tình nhìn về phía thê tử đang nằm suy yếu trên giường, ngữ khí ôn nhu nói.

“Đáng tiếc, Liên nhi không thể sinh cho phu quân một cái nam nhi!” Thừa Tướng phu nhân Lí Liên mâu trung mang theo tia xin lỗi nói.

“Liên nhi ngốc, nam nhi hay nữ nhi, tất cả đều chẳng phải là cốt nhục của chúng ta hay sao?” Lam Hằng ôn nhu nói, ánh mắt sủng nịnh nhìn hai đứa trẻ nằm trong cánh tay. Chỉ thấy hai đứa trẻ không ngừng khóc bây giờ đã ngoãn ngoãn cuộn mình nằm trong chăn ngủ!

“Đem nữ nhi cho Liên nhi ôm một chút a!” Nhìn mắt Lam Hằng, khóe miệng Liên nhi cười hạnh phúc sau đó nhẹ nhàng nói.

“Hảo! Đại bảo bối phu quân ôm còn tiểu bảo bối để Liên nhi ôm!” Lam Hằng nói xong đem một cái chăn bọc lấy đứa trẻ, nhẹ nhàng đưa cho Lí Liên.

Nhưng mà, lúc Lí Liên ôm tiểu nữ nhi vào trong lòng, chuẩn bị hôn khuôn mặt tiểu nữ nhi thì phút chốc, con ngươi của nàng như gặp quỷ, cả người rung rung đứng lên.

“Yêu…yêu…yêu nghiệt a!” Lí Liên bỗng nhiên phát ra âm thanh bén ngọt kêu lên, sau đó đem đứa trẻ nằm trong lòng dùng sức ném đi khiến đứa trẻ lập tức nện mạnh trên sàn. Cái bọc chăn trên sàn lăn lăn vài cái, sau đó dừng hẳn. Mà đứa trẻ trong bọc chăn kia bị tống trên mặt đất thật mạnh nhưng lại không hề khóc một chút.

“Liên nhi, nàng điên rồi!” Lam Hằng đang tập trung vuốt ve khuôn mặt đại nữ nhi, lại gặp thê tử của mình tàn nhẫn ném tiểu nữ nhi xuống đất, lập tức con ngươi trừng lớn, sau đó thất thanh kêu lên.

Hắn chạy nhanh đem bỏ đại nữ nhi vào cái nôi đã chuẩn bị lúc trước. Sau đó vội vàng chạy tới tiểu nữ nhi đang nằm dưới đất, đau lòng ôm lấy tiểu nữ nhi.

“Tiểu bảo bối ngoan a~, không đau a!” Lam Hằng lập tức lên tiếng dỗ tiểu nữ như, nhưng khi con ngươi hắn nhìn về phía khuôn mặt tiểu nữ nhi thì bộ đáng hắn cũng giống như gặp quỷ.

“A!” Lam Hằng phát ra một tiếng kêu kinh hãi, cả người lập tức mềm nhũn, sau đó hắn buông lỏng cánh tay. Tiểu nữ nhi trong lòng lại bị ném thật mạnh xuống sàn. Nhưng mà đứa trẻ này vẫn như trước không khóc một chút.

“Này….này….này….” Lam Hằng tay run rẩy chỉ vào tiểu nữ nhi nằm trên sàn, con ngươi khó có thể tin nhìn mặt tiểu nữ nhi, cả người hoàn toàn bị dọa ngốc. Hắn rốt cuộc hiểu được vì sao ái thê lại nhẫn tâm đem nữ nhi vứt trên sàn.

Bởi vì…. Bởi vì lúc này trên khuôn mặt tiểu nữ nhi hắn thế nhưng quỷ dị phun máu tươi, máu tươi lại còn có hồng quang nguy hiểm, thoáng chốc khuôn mặt tiểu nữ nhi đã bị nhiễm đỏ máu tươi.

“Lão… Lão… Lão gia, yêu… Yêu… Yêu nghiệt a!” Lí Liên trên giường cũng nửa thân ngồi dậy, con ngươi hoảng sợ nhìn phiếm hồng quang trên mặt, máu tươi đứa nhỏ văng khắp nơi, thanh âm run run hô.

Lập tức, nguyên bản thân thể nàng đang yếu ớt lại một hơi đi lên, sau đó đầu nhất oai, ánh mắt nhất bế, thẳng tắp ngã xuống trên giường, nàng thế nhưng bị chính nữ nhi mình sinh ra hù chết.

“Liên nhi!” Lam Hằng nghĩ đến ái thê bị dọa ngất xỉu liền lập tức chạy vội tới bên giường ái thê, một phen ôm lấy ái thê, nhưng hắn phát hiện ái thê sắc mặt trắng bệch, trong mũi không còn khí thở, lập tức cả người đều sợ hãi. Liên nhi mà hắn âu yếm thế nhưng bị hù chết?

“Không! Sẽ không! Liên nhi, ngươi mau tỉnh lại! Ngươi đừng dọa vi phu!” Lam Hằng dùng sức lắc đầu nói, con ngươi đâu đớn nhìn về phía ái thê trong lòng, sau đó hắn giống như lên cơn điên buông thân thể ái thê nằm xuống trên giường rồi chạy vội tới giữ tiểu nữ nhi nằm trên sàn, đột nhiên ngồi xuống dưới.

“Là ngươi, ngươi là yêu nghiệt hù chết Liên nhi! Ta bóp chết ngươi!” Lam Hằng mất đi lí trí, hai tay lập tức hướng về phía cổ của tiểu nữ nhi.

Lúc này, cửa phòng nguyên bản đang đóng chặt bỗng nhiên mở ra. Sau đó một hòa thượng quỷ dị xuất hiện ở trong phòng.

“A di đà Phật!” Lão hòa thượng nhẹ nhàng thì thầm, lập tức hai tay hướng thượng duỗi ra, một dòng khí lớn cường đại đem Lam Hằng đang gắt gao bóp cổ nữ nhi mình nhanh chóng bắn ra ngoài, sau đó đứa trẻ kia liền nằm trong ôm ấp của lão hòa thượng.

“Chí Thanh đại sư?” Lam Hằng bị một chưỡng của lão hòa thượng làm cho thanh tỉnh, lập tức từ dưới đất đứng lên, sau đó kêu lên thất thanh. Chí Thanh đại sư chính là vương hướng Thánh Long, là một vị cao tăng đắc đạo luôn được mọi người kính trọng, hắn vì sao lại đột nhiên xuất hiện vào lúc này?

“Lão nạp là vì đứa trẻ trong lòng mà đến!” Chí Thanh đại sư mỉm cười, sau đó nói sáng tỏ ý đồ của mình.

“Chí Thanh đại sư, đứa trẻ con này khuôn mặt thế nhưng lại phun huyết, lại lóe ra hồng quang! Nàng vừa mới còn dọa chết Liên nhi, nàng nhất định là yêu nghiệt, ta không thể để cho yêu nghiệt này sóng sót!” Lam Hằng lập tức muốn tiến lên tiếp tục bóp chết nữ nhi của mình, hắn không thể cho mọi người biết Lam Hằng hắn sinh ra một yêu nghiệt, nếu không không chỉ mất thanh danh của toàn bộ phủ Thừa tướng mà nghịch thần của Thánh Long vương hướng cũng nhất định lấy cơ hội này làm cớ, nói Phủ Thừa tướng có yêu nghiệt sinh ra sẽ làm nguy hại đến giang sơn Thánh Long vương hướng, sau đó nhân cơ hội đem toàn bộ phủ Thừa tướng đuổi tận giết tuyệt.

Con trưởng Lam gia từ Thánh Long vương hướng sáng lập tới nay đều thừa kế thừa tướng Thánh Long vương, phụ tá đương triều hoàng đế thống trị giang sơn Thánh Long, cho nên Lam gia có một nửa quyền lợi ở Thánh Long vương. Mà hắn Lam Hằng là đời thứ 10 kế thừa chức thừa tướng, hơn nữa hắn đến nay cũng chưa có con. Cho nên hắn biết rõ nếu toàn bộ Lam gia bị giết sẽ làm cho nhóm nghịch thần lên làm Thừa tướng Thành Long, toàn bộ Thánh Long vương hướng sẽ gặp nguy cơ diệt vong. Vì toàn bộ Thánh Long vương hướng, vì danh dự Lam gia, hắn không cho phép nữ nhi yêu nghiệt này sống trên đời!

“Lam Hằng, đứa trẻ này chính là đế nữ tinh chuyển thế, nàng đến đây chính là vì cứu vớt toàn bộ Thánh Long vương hướng! Nếu nàng chết thì thiên hạ này sẽ đại loạn, toàn bộ Thánh Long vương hướng sẽ diệt vong! Lam gia ngươi đại trung với Thánh Long vương hướng nên nếu ngươi giết đứa trẻ này thì chính là ngươi tự tay hủy Thánh Long vương hướng!” Nhìn Lam Hằng muốn tiếp tục bóp chết tiểu nữ nhi mình, Chí Thanh đại sư lập tức chậm rãi nói.

“Đại sư, ngươi…ngươi nói cái gì?” Lam Hằng lập tức thất thần, con ngươi khiếp sợ nhìn Chí Thanh đại sư. Chí Thanh đại sư trong lòng mọi người giống như thần linh, cho nên trong lời nới của hắn thì Lam Hằng tuyệt đối sẽ không nghi ngờ. Nhìn nữ nhi yêu nghiệt này, vừa sinh ra liền hù chết chính mẹ ruột mình, bây giờ lại cứu vớt thiên hạ? Này…

Chí Thanh đại sư mỉm cười, sau đó lại nhìn về nữ oa nhi ở trong lòng mình, hồng quang máu tươi đã nhiễm đỏ mặt, sau đó hắn đưa tay đặt lên trên đầu oa nhi.

Hồng quang máu tươi chợt biến mất, máu tươi cũng chậm rãi tụ lên hình thành một cái bớt xinh đẹp cực lớn, che lấp hết nửa khuôn mặt nữ oa nhi.

“Lam Hằng, những lời lão nạp nới với ngươi hôm nay, tuyệt không để cho người thứ hai biết!” Chí Thanh đại sự đưa nữ oa nhi vào trong tay Lam Hằng.

“Lam Hằng biết!” Lam Hằng yên lặng gật gật đầu, sau đó đưa hai tiếp nhận nữ oa nhi, sau đó biểu tình ngưng trọng nhìn về phía Chí Thanh đại sư.

“Nhớ kỹ, nữ oa nhi này nếu lớn lên phát sinh chuyện gì, ngươi cũng không được can thiệp! Vận mệnh của nàng chính là tự nàng quyết định!” Chí Thanh đại sư nói xong, con ngươi chăm chú nhìn mắt nữ oa nhi trong tay Lam Hằng, thân ảnh chợt lóe, biến mất trong phòng.

Công phu trong nháy mắt, Chí Thanh đại sư xuất hiện trên mái hiên, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm điểm đầy sao, Chí Thanh nhẹ nhàng thấp giọng nói: “Mười tám năm sau, dị hồn trở về vị trí cũ, cái bớt cũng sẽ mất, cứu vớt thương sinh” Sau đó Chí Thanh đại sư biến mất hoàn toàn trong bóng đêm…


/93