Thiếu Tướng Ngài Khoẻ Không

Chương 79: Một phát bắn vỡ súng mini và phỉ tặc

/81


 Chương 79: Một phát bắn vỡ súng mini và phỉ tặc

Khi Tay súng bắn tỉa làm nhiệm vụ không thể hành động một mình, nhất định phải có thêm một người đồng hành, cũng chính là tay quan sát.

Quan Huy vội vàng nói: “Tôi làm tay quan sát cho anh!”

Âm Thế Hùng vỗ vỗ vai hắn, “Vậy thì làm phiền ”

Khi họ đang nói chuyện, mưa bên ngoài thật giống như lớn hơn nửa.

Trước Minh Nguyệt Các chỉ nghe rắc…rắc… Tiếng mưa rào, đạo tặc không có một mực nổ súng, rõ ràng là đang tiết kiệm đạn.

Nhưng mà chỉ cần có ảnh người trước cửa Minh Nguyệt Các xẹt qua, súng máy pháo mini ở cửa sổ nhất định sẽ đột nhiên vang lên tạch tạch tạch.

Ngọn lửa ở trong đêm mưa tập kích bất ngờ, đem trước đem bãi cỏ trước cửa Monh Nguyệt Các đánh một mảnh hỗn độn.

Âm Thế Hùng cùng Quan Huy thừa dịp phía trước có người ngụy trang cố ý nhiễu loạn tầm mắt đạo tặc, có cơ hội tìm được hướng về phía vị trí cửa sổ chính trong phòng Minh Nguyệt Các, cả người nằm trên đất, đem súng bắn tỉa nâng lên.

Khẩu súng kia không phải là súng bắn tỉa Âm Thế Hùng thường dùng, nhưng mà là một tên vương bài tay súng bắn tỉa, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu có dùng súng bắn tỉa của người khác cũng có thể bắn ra thành tích tốt, cũng là một trong những bản lãnh của hắn.

Hắn nằm trên đất, thử một chút cảm giác, vì không cho đạo tặc cầm súng máy pháo mini đối diện phát hiện vị trí của bọn họ, Âm Thế Hùng thậm chí đem ống kính nhắm phía trên của súng bắn tỉa tháo xuống,
Bởi vì súng bắn tỉa là một nhánh vô cùng thông thường, ống kính nhắm là quang học kính, thời điểm ban điêm hơi bị ánh sáng chiếu một cái, sẽ bị phản chiếu, nên dễ bại lộ vị trí của mình.

Âm Thế Hùng thị lực tốt vô cùng, hơn nữa hắn tự tin với khoảng cách như vậy, không cần ống kính nhắm cũng có thể bắn trúng mục tiêu.

Quan Huy chưa từng thấy bản lĩnh của Âm Thế Hùng, thấy hắn đem ống kính nhắm của súng bắn tỉa đều phá hủy, giật mình nhìn hắn, muốn nói nhưng không nói ra được.

“Đừng để ý tôi, cậu làm xong nhiệm vụ tay quan sát của cậu đi” Âm Thế Hùng vỗ một cái lên bả vai Quan Huy, “Nằm xuống ”

Quan Huy nằm xuống vị trí so với Âm Thế Hùng cao một chút, cầm trong tay đồng bộ ống nhòm cùng súng bắn tỉa, bắt đầu quan sát báo cáo số liệu cho Âm Thế Hùng

“Phía trước 20m, hướng 11 giờ, tốc độ gió 10 mét mỗi giây, có mưa lớn, mưa tốc độ cân bằng, báo cáo xong ”

Âm Thế Hùng nghe Quan Huy báo cáo số liệu xong, bắt đầu điều chỉnh đầu nhắm của súng bắn tỉa.
Bởi vì không có ống kính nhắm, hắn hoàn toàn dựa vào thị lực cùng cảm giác hoàn thành điều chỉnh đầu nhắm.

Hơn nữa hắn chỉ có một lần cơ hội.

Nếu như không thể một lần đánh trúng đạo tặc, với hủy diệt súng máy pháo mini bọn họ, đạo tặc rất có thể sẽ bị chọc giận, cuối cùng sẽ dùng mạng đổi mạng.

Âm Thế Hùng với sự thất bại của chính mình là chuyện nhỏ, làm quân khu thứ sáu mất mặt mới là chuyện lớn.

Hắn nằm trên đất, suốt mười phút không nhúc nhích, rất lâu bên trong Minh Nguyệt Các Km cương lão Nhị cũng ngửi được trong không khí một chút khí khẩn trương không bình thường.
“Lão đại, những tên cảnh sát cùng binh lính kia đang làm gì? Một điểm âm thanh cũng không có” Kim cương lão Nhị quay đầu nói chuyện với Dương Đại Vĩ.

Dương Đại Vĩ ôm chặt súng tự động, cười lạnh nói: “Ta quản bọn hắn làm gì? Đợi thêm ba mươi năm phút nửa, không được thì cho nổ nơi này, chúng ta nhảy xuống hồ!”

Đúng lúc này, Âm Thế Hùng rốt cuộc cũng đợi được cơ hội tên đạo tặc nghiêng đầu!

Trong tay cò súng lặng lẽ bóp, một viên đạn trong súng bắn tỉa đặc hữu có uy lực cao gắn với ống hãm thanh của bắn tỉa từ nòng súng xoay tròn bắn ra, giống như viên đạn đại bác tốc độ cao phát động, mở màn mưa vừa dầy vừa nặng, thật giống như một dạng ánh mắt dài, thật tốt từ trong cái nòng súng của súng máy pháo mini chui vào!

Uy lực viên đạn trực tiếp đánh trúng trong nòng súng đạn dược súng máy pháo mini, giống như đánh trúng một viên lựu đạn pháo cỡ nhỏ, rầm rầm rầm rầm nổ tung!
Súng máy pháo mini Quản Thừa không chịu nổi năng lượng lớn như vậy nên nổ tung, thoáng cái chia năm xẻ bảy, đạn thuốc nổ trực tiếp đem ngực kim cương lão Nhị nổ thành một cái lỗ thủng to.

Đầu của hắn còn nhìn lấy phía sau không có quay lại, cả người gục bên trên nòng súng máy pháo mini đang bị nổ chia năm xẻ bảy,
Dương Đại Vĩ trơ mắt nhìn trợ thủ của mình bị nòng súng nổ tung đánh cho không còn hình người, ánh mắt đều đỏ.

” lão Nhị ——!” Hắn gào to một tiếng, muốn chạy về phía trước, nhưng mà đột nhiên nghe bên ngoài truyền tới âm thanh hoan hô!

“Con mẹ nó! Lão tử còn chưa có chết! Các ngươi còn không có thắng đâu!” Dương Đại Vĩ tính khí bạo ngược không thể át chế, hắn bắn toa đạn bắn chết tổng giám đốc Độc Phong Sơn sơn trang nghỉ phép , sau đó dùng thi thể của hắn coi là tấm lá chắn ngăn cản ở trước người, từng bước một đi tới cửa sổ, đối với người bên ngoài có ý đồ xông vào kêu to: “Các ngươi dám đi vào, ta sẽ giết tất cả người trong phòng này !” Vừa nói, hắn vừa đem thi thể Tổng giám đốc ném ra ngoài, chính mình kéo vang lên lựu đạn định giờ ngòi nổ trong tay, sau đó nhanh chóng trở lại sao tường nhà, dựa thật chặt vào nơi đó, núp ở phía sau một đám sinh viên vẫn đang bất tỉnh.
Âm Thế Hùng dùng một phát súng đem phỉ đồ cùng súng máy pháo mini đánh nát, thuận tiện tiêu diệt đạo tặc, dọn sạch hết chướng ngại lớn nhất cho đóng quân cùng cảnh sát viên.

Trong lòng Quan Huy thả lỏng đứng dậy, kéo Âm Thế Hùng cùng đứng lên, thành khẩn nói: “Trung tá, đa tạ ngài viện thủ! Trở về tôi sẽ báo cáo lại công lao của ngài!”

“Không cần không cần!” Âm Thế Hùng vội vàng lắc đầu, “Thật không cần cậu nhớ ân tình này của tôi sao có thể lỉnh công, chúng tôi thật ra là quá phận rồi ”

Quan Huy hiểu rõ.

Quân khu thứ sáu theo lý là không thể nhúng tay vào sụ vụ trong nước.
Nhưng là mình không có làm được, không giải quyết được cái chuyện loạn này, huynh đệ bộ đội lập công, lại không thể lộ ra, hắn rất ngượng ngùng, luôn miệng nói: “Như vậy sao được? Như vậy sao được? T… ”

“Đừng cậu là cậu và tôi là tôi, nhanh chóng đi giải quyết người cuối cùng đi, đạo tặc có thể sống đến sau cùng đều là đạo tặc hung tàn nhất, cậu chớ khinh thường” Âm Thế Hùng nhắc nhở Quan Huy.

Quan Huy vội nói: “Tôi biết, lính của tôi, tôi cũng thương tiếc, sẽ không để cho bọn họ chịu chết đâu. ”

“Vậy thì đúng rồi” Âm Thế Hùng đem súng bắn tỉa trả lại cho hắn, “Mau đi xem một chút bên đó như thế nào rồi ”

Nhưng mà đang lúc bọn hắn nói chuyện, Lưu cục phó đã chỉ huy cảnh sát vọt vào bên trong Minh Nguyệt Các.

“Lưu cục phó! Bên trong đạo tặc đã giết một con tin rồi!”

“Lưu cục phó! Thật giống như có mai phục!”

Vừa dứt lời, một trận nổ vang rung trời từ cửa viện Minh Nguyệt Các vang lên, mấy người cảnh sát viên mới vừa chạy đến trước cửa, trên bãi cỏ bị nổ bay lên giữa không trung mới té xuống.

“Ai làm bậy, mẹ nó? !” Quan Huy vừa thấy vậy đã phát hỏa, quay đầu căm tức nhìn Lưu cục phó: “Ông tại sao lại chạy ra ngoài? !”

Mới vừa rồi Phạm Kiến cũng chỉ là đem Lưu cục phó quăng về phía sau, không cho hắn đi ra chỉ đạo bậy bạ mà thôi.


Dù sao cũng là Phó cục trưởng thuộc tổng cục cảnh sát thành phố C, Hoắc Thiệu Hằng bọn họ cũng không thể quá ngang ngược được.

Không nghĩ tới Lưu cục phó vì lập công, thậm chí ngay cả mệnh lệnh cũng không nghe theo, rất sợ đóng quân đoạt công lao, cư nhiên vội vàng mà để cho cảnh sát viên vào cứu người.


Cửa chính Minh Nguyệt Các cùng tường viện bị tạc sụp một nửa, khắp nơi đều đổ nát hoang tàn, so với tình huống vừa rồi còn phức tạp hơn.

Dương Đại Vĩ núp ở trong phòng chính Minh Nguyệt Các cười lớn ha ha.

Bọn họ đã sớm đem bên trong Minh Nguyệt Các giường cùng đồ gia dụng to lớn đều dời tới ngăn chặn cửa chính, lúc đầu chỉ chừa một cái cửa sổ đối mặt với cửa chính của sân, để súng máy ở nơi đó trông coi.

Không nghĩ tới vũ khí hạng nặng lợi hại như vậy, lại bị một phát súng liền nổ!

Dương Đại Vĩ nghĩ đến thực lực kinh người của quân đội, trong lòng vẫn có chút rụt rè.

Nhưng giờ phút này hắn không còn lựa chọn nào khác, không buông tay đánh cược một chút nhất định sẽ chết.

“Các ngươi nghe đây! Các ngươi chỉ còn lại hai mươi phút! Hai mười phút sau còn không cho ta máy bay cùng tiền, ta trực tiếp đem con tin toàn bộ đều giết hết!” Dương Đại Vĩ ở trong phòng bật lửa sáng lên, tăng một chút đánh hỏa, sau đó tiêu diệt.

Âm Thế Hùng khó có thể tin nhìn tình hình trong sân Minh Nguyệt Các , lẩm bẩm: ” lại còn chôn mìn? Ngươi không sợ trời cao sao? !


/81