Thiếu Tướng Ngài Khoẻ Không

Chương 32: Chú nhỏ Hoắc có bạn gái sao

/81


Chương 32: Chú nhỏ Hoắc có bạn gái sao
Trong phòng ký túc ba bạn cùng phòng thét lên nhào tới, đoàn đoàn ôm lấy Cố Niệm Chi

Mai Hạ Văn đứng ở cửa nhìn các cô ôm một đoàn buồn cười, trong lòng đối với Cố Niệm Chi cũng thật bội phục.

Bởi vì ba bạn cùng phòng trong ký túc này, người người đều là kẻ tinh ranh,

Lão đại là Phương Văn Hân người ta gọi là Lục Trà Phương, là nổi danh trà xanh, nghe cái tước hiệu này cũng biết là đối với nam sinh là nữ thần, đối với nữ sinh là địch.

Lão Nhị Tào Vân San người ta gọi là Thánh mẫu nương nương, gọi tắt Tào nương nương, nghe nói tổ tiên thật đã từng xuất ra nương nương, dáng vẻ khí thế không giận mà uy đúng là lão bài thế gia mới có thể nuôi ra được.

Về phần lão Tam Vương Quân Nhã, ngày thường xinh đẹp lòe loẹt, cũng gọi cô là Yêu Cơ, cũng là mắt gió đảo qua, nam sinh liền nằm vật xuống một mảng lớn tính sát thương vũ khí quy mô lớn.

Như vậy ba nữ sinh mắt cao hơn đầu, đối với cô nhi Cố Niệm Chi nửa đường chuyển trường tới, gia thế vô cùng bình thường, nhưng là một cái kỳ lạ, hoàn toàn đem cô làm em gái mà chăm sóc.

“Nhiệt tình như vậy a, các cậu làm  Niệm Chi chúng ta sợ rồi” Mai Hạ Văn xách ba lô Cố Niệm Chi, lôi kéo rương hành lý của cô đi theo vào.

“Lớp trưởng tự mình tiếp a, Niệm Chi, cậu thể diện thật lớn!” Yêu Cơ phong tình vạn chủng mà hướng Cố Niệm Chi nháy mắt mấy cái.

Con ngươi Cố Niệm Chi linh động quay mồng mồng một vòng: “Mỗi lần bạn học trong lớp bị bệnh nằm viện, đều là lớp trưởng tiếp trở về chứ ?”

“Ghét! Tiểu Tứ! Cậu mỗi lần đều phải cùng tớ tranh cãi!” Yêu Cơ ra vẻ trách giận vỗ bả vai cô một cái, lại hướng Mai Hạ Văn bĩu môi: “Lớp trưởng, tớ chỉ có thể giúp cậu tới đây thôi tiểu Tứ của chúng ta mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng đệ nhất thành tích cả lớp không phải là có thể tùy tiện lừa bịp được nha!”

“Tớ là chân tâm thật ý, làm sao biết lừa bịp?” Mai Hạ Văn không có chút nào cấm kỵ nói.

Xem ra đã sớm thông đồng cùng bạn cùng phòng của Cố Niệm Chi.

Tào nương nương không nói một lời giúp Cố Niệm Chi nhận lấy trong tay Mai Hạ Văn ba lô cùng rương hành lý, thả vào bàn sách bên cạnh của cô.

Lục Trà Phương lúc này ôm lấy cánh tay dựa vào bàn sách bên cạnh, tựa như cười mà không phải cười nói: “Lớp trưởng, tớ xem mặt cậu hiện lên hoa đào, ấn đường tỏa sáng, chủ có việc mừng —— như thế nào đây? Mời chúng ta ăn cơm, ăn mừng một chút Niệm Chi lành bệnh trở về, có được hay không?”

Mai Hạ Văn trong tay chuyển chìa khóa xe, đứng ở cánh cửa bên nói ra: “Không thành vấn đề, bữa tối hôm nay tớ mời bất quá…” hắn quay đầu nhìn Cố Niệm Chi một chút, “Niệm Chi, em có phải hay không hẳn là trước đi trong hệ trả phép?”

Cố Niệm Chi vùi đầu lấy trong túi đeo lưng của mình ra chứng minh nghỉ bệnh mà Trần Liệt làm cho cô, “Em đang chuẩn bị đi đây ”

“Cùng đi đi, anh vừa vặn phải đi phòng làm việc hội học sinh xử lý một chút chuyện” Mai Hạ Văn cũng là chủ tịch hội sinh viên hệ pháp luật, hắn rất tự nhiên đưa tay thả lên đầu vai Cố Niệm Chi, muốn nắm cả cô cùng đi.

Cố Niệm Chi không để lại dấu vết đi phía trước một bước, tránh Mai Hạ Văn đưa cánh tay tới: “Lớp trưởng, em còn muốn đi gặp giáo sư bên kia trả phép đây, một tuần không có học, các giáo sư khẳng định là mất hứng ”
Mai Hạ Văn cười một tiếng, đuổi theo cước bộ của cô, cùng đi ra ngoài.

Trong phòng ba người bạn cùng phòng nháy mắt lẫn nhau, cười nói: “Xem ra tiểu Tứ chúng ta cũng muốn mở mang trí tuệ!”

Mai Hạ Văn cùng Cố Niệm Chi xuống lầu ký túc xá, Mai Hạ Văn lập tức nói ra: “Em không cần đi trong hệ trả phép, người nhà em đã giải quyết cho em rồi ”

“À?” Cố Niệm Chi sửng sốt một chút, ” Lớp trưởng anh nói để cho em đi trong hệ trả phép?”

“Anh cho em mượn cớ, em bây giờ trọng yếu nhất, phải đi tìm Hà giáo sư, yêu cầu cơ hội khảo hạch lại” Mai Hạ Văn mang cô đi tới bên cạnh xe của mình, mở cửa xe, để cho cô đi vào, vừa nói: “anh đã hỏi thăm rõ ràng, Hà giáo sư ở lầu chuyên gia trong trường học, anh đưa em đi, em chủ động tìm hắn nói, em chứng minh nghỉ bệnh cho hắn xem, yêu cầu một lần nữa cơ hội được khảo hạch lại ”

Cố Niệm Chi không nghĩ tới trở lại một cái liền phải đối mặt với giáo sư Hà Chi Sơ đại danh đỉnh đỉnh hệ pháp luật, trong lòng nhất thời có chút khẩn trương, siết chặt giấy chứng nhận bệnh của mình, ngập ngừng nói: ” lớp trưởng, Hà giáo sư người này dễ nói chuyện không?”

“Lại gọi anh là lớp trưởng, anh coi như biết cũng không nói cho em” Mai Hạ Văn ra vẻ không vui, nghiêng đầu tà tà liếc nhìn cô một cái.

Cố Niệm Chi lấy lòng cười nói: “Lớp trưởng thời gian gấp, cái này hả, em cuối cùng phải hỏi người nhà em, nghe ý kiến của bọn họ ”

“Được a, nếu không em gọi điện thoại ngay bây giờ đi?” Mai Hạ Văn đánh tay lái quay xe đi ra, một bên thúc giục,hắn không cho cô có cơ hội qua loa lấy lệ.

Hắn là đối với cô nhất định phải có được.

Cố Niệm Chi cầm điện thoại di động suy nghĩ một chút, “Em đây thử xem ”

Cô trước thử gọi điện thoại cho Hoắc Thiệu Hằng, chuông reo nửa ngày, cũng không có ai tiếp.

Không thể làm gì khác hơn là lại bấm số điện thoại của Trần Liệt.

Trần Liệt ngược lại lập tức nhận điện thoại của cô.

Còn chưa kịp nói chuyện, Trần Liệt đã vội vội vàng vàng hỏi: “Niệm Chi? Em làm sao vậy? Là không thoải mái sao? Em đang ở đâu? Anh lập tức tới đón em!”

Cố Niệm Chi lập tức cảm thấy bệnh nghề nghiệp của Trần Liệt quá nghiêm trọng, ai gọi điện thoại cho hắn đã cảm thấy người ta là bị bệnh rồi.

Cô lắc đầu: “em không có không thoải mái a, Trần ca, anh có khỏe không?”

“Không có không thoải mái à? Vậy thì tốt! Vậy thì tốt! Vậy em tìm anh có chuyện gì à?”

 

Ngữ khí Trần Liệt như trút được gánh nặng, Cố Niệm Chi cách điện thoại di động cũng có thể cảm giác được.

Cô hơi hơi cau mày, khoanh tay máy đứng quay lưng về phía cửa sổ xe, ấp úng nói: “Trần ca, là như vầy, anh biết điện thoại của chú nhỏ Hoắc không?”

Cố Niệm Chi lúc đầu muốn nói với Trần Liệt chuyện lớp trưởng muốn theo đuổi cô, nhưng lời đến khóe miệng, cô vẫn là không có nói ra, đổi lại hỏi số điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng.

Trần Liệt cười ha ha một tiếng, hỏi “Thế nào? Em có chuyện muốn tìm Hoắc thiếu? Là chuyện gì? Muốn anh giúp một tay không? Hoắc thiếu trở về tổng bộ rồi, hơi khó tìm ”

“Ồ” Cố Niệm Chi hơi có chút thất vọng, vốn định cúp điện thoại, nhưng liếc thấy Mai Hạ Văn lại nhìn lại, cô thật ngại ngay trước mặt hắn qua loa lấy lệ, không thể làm gì khác hơn là hít sâu một hơi, lẩm bẩm hỏi “Trần ca, là như vậy, bạn học của em nói muốn theo đuổi em, hỏi em có đồng ý hay không em muốn hỏi một chút ý kiến của các anh ”

“Muốn theo đuổi liền theo đuổi chứ, cái này còn muốn đồng ý à?” Trần Liệt ha ha mà cười, hạ thấp giọng hỏi: ” cái đó là lớp trưởng em sao?”

Cố Niệm Chi trừng mắt nhìn, mấy không thể ngửi nổi mà ừ một tiếng.

“Như vậy a, hình như là rất trọng yếu, dù sao cũng là bạn trai đầu tiên của Niệm Chi chúng ta, phải thận trọng nếu không, anh giúp em hỏi một chút Hoắc thiếu, hắn nói thế nào cũng là người giám hộ của em a!”

Cố Niệm Chi gật đầu một cái, một cái ý niệm trong lòng chuyển động, đột nhiên quỷ thần xui khiến theo trong miệng nhô ra: “Trần ca, chú nhỏ Hoắc gần đây công việc bận rộn không ?”

” Mấy ngày trước tương đối bận rộn, mấy ngày nay mới vừa rảnh rỗi, thế nào?”

“Vậy hắn có phải hay không có bạn gái?” Cố Niệm Chi có chút Bát Quái mà hỏi tới.

Lần trước nhận được điện thoại của hắn, nhưng yêu cầu cô phải gọi hắn là chú, không cho cô theo người bên cạnh gọi hắn là Hoắc thiếu, giống như là muốn tránh hiềm nghi một dạng.

Sẽ liên lạc lại đến ngày đó Hoắc Thiệu Hằng sai cú điện thoại kia, tiếng kia bật thốt lên “Bé ngoan”, Cố Niệm Chi nhạy cảm mà cảm thấy Hoắc Thiệu Hằng, hẳn là đại khái có khả năng, thật giống như có lẽ là có bạn gái.

“À? Cái này a, anh cũng không biết” Trần Liệt tròn trịa miệng há rồi lại hạp, “Tại sao lại hỏi như vậy à?”

“Không có gì, chính là tùy tiện hỏi một chút, chú nhỏ Hoắc cũng nên tìm một thím nhỏ rồi” Cố Niệm Chi thấy Trần Liệt cũng không biết, cũng không nói gì nhiều, nhưng cô không cách nào không cố kỵ thái độ của Hoắc Thiệu Hằng.


/81