Thiếu Niên Y Tiên

Chương 24: Thu hoạch ngoài ý muốn​

/33


Chỉ thấy sắc mặt của Triệu Khản tái nhợt, dường như đã bị đả kích rất lớn, hắn nhìn Nhã Lâm bên cạnh, giống như một con thú hoang bị thương gầm lên:

- Chu Linh Linh! Cô có biết tôi đã viết cho cô bao nhiêu bức thư tình không? Tròn chín mươi bức! Chín mươi bức thư tình, cô chẳng thèm trả lời tôi một tiếng! Tôi còn tưởng cô là ngọc nữ, sớm biết... sớm biết cô tới nơi này bán thân thì ta.... Con mẹ nó! Ta còn viết thư tình làm gì chứ? Viết làm gì?

Nhã Linh, có lẽ phải gọi là Chu Linh Linh bỗng nhiên đứng bật dậy, khóc rống lên, dường như trái tim yếu ớt của cô bị đánh trúng vậy. Cô xông về phía cửa, dường như muốn xông ra ngoài, nhưng khi tay cô chạm tới chốt cửa thì lại cảm thấy sợ hãi, chỉ có thể ngồi bệt xuống sàn, khóc rống lên.

Đúng vào lúc này, máy hát lại phát video clip của một bài tựa là "Anh là một người em không thương", trong màn hình tinh thể lỏng, Địch Khắc Ngưu Tử đang điên cuồng hét lên:

- Anh là một người em không thương, một người vẫn còn độc thân, ngày đêm chống chọi với những kỷ niệm, em cần gì phải chạm vào vết thương của anh, khiến cho một người như anh.....

"Bốp!"

Lúc này, cô gái có dáng vẻ dịu dàng ít nói tên Nguyệt Di kia đưa tay ra tát một cái rõ đau lên mặt của Triệu Khản:

- Đồ đê tiện! Cậu còn là đàn ông sao? Con mẹ nó, cậu nghĩ rằng tất cả những cô gái đều muốn đến đây bán thân sao? Huống chi, nếu như cậu thật sự là người cao quý sao lại biết đến nơi này mua vui chứ? Nếu như cậu thật sự là một người đàn ông thì đừng nói gì, hãy yên lặng rời khỏi đây đi!

Triệu Khản trúng cái tát này cũng dần dần bình tĩnh lại, lúc này cậu thật sự không còn hứng thú phá thân nữa rồi, cậu quay sang Tần Lãng cười khổ nói:

- Người anh em, để cho cậu chê cười rồi... Chúng ta đi!

- Đi thôi, cuộc đời chính là một câu chuyện cười, đừng để ý làm gì.

Tần Lãng vỗ vỗ lưng Triệu Khản.

Triệu Khản đã uống một chai rượu sâm bâm nên đã ngà ngà say, sau đó cậu móc toàn bộ tiền bên trong túi ra, ném xuống đất chỗ Nhã Lâm đang ngồi:

- Cám ơn cô đã khiến cho tôi hiểu bản chất tình yêu là thế nào!

- Đừng kích động, chúng ta đi.

Tần Lãng dìu Triệu Khản đang ở bên bờ vực sụp đổ đi ra khỏi phòng bao.

- Tiền, bà mẹ nó, tôi cho các cô hết!

Sau khi ra khỏi cửa, Triệu Khản liền nói với người phục vụ. Bởi vì phòng bao cách âm vô cùng tốt nên người phục vụ cũng không biết vừa rồi bên trong đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng Triệu Khản nhanh như vậy đã uống say.

Chỉ có điều loại chuyện như vậy, cô đã chứng kiến rất nhiều rồi, dù sao thì miễn là khách chịu trả tiền là được, về phần khách chơi đùa bao lâu đó là sở thích của khách.

Lúc Tần Lãng và Triệu Khản đang muốn rời khỏi thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng còi báo động, Triệu Khản kinh hô lên:

- Móa! Hôm nay vận may của mình bị hỏng mốc rồi sao á, đàn bà còn chưa tới tay, còn phải rước lấy cái nhục như vậy nữa! Mẹ nó, tớ không muốn đến đồn cảnh sát đâu!

Còn có những người khác cũng có biểu hiện hốt hoảng như Triệu Khản, dù sao thì trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ bọn họ đến đây để làm gì, rất nhiều người còn không muốn mình bị mời vào sở cảnh sát, cho nên trên hành lang đã rối loạn cả lên, mặc dù người phục vụ đã liều mạng duy trì trật tự, nhưng cũng chả ăn thua gì.

Trong lòng Tần Lãng khẽ động, kéo Triệu Khản chạy về một đầu khác của hành lang, sau đó một cước đạp cửa một phòng bao bên cạnh phòng bao cũ. Ý định ban đầu của Tần Lãng là dẫn theo Triệu Khản phá cửa sổ từ bên này trốn đi, thế nhưng sau khi cậu dùng một cước đá văng cửa thì lại phát hiện bên trong phòng bao sang trọng đang diễn ra một trận "Đại chiến", ba chiếc cổ trắng muốt đang lắc lư, lại có một người đàn ông bụng bự đầu hói đang chơi trò "Ba người", điều khiến cho Tần Lãng không ngờ tới chính là người đàn ông bụng bự đầu hói này lại có chút quen mắt, hình như là người hôm qua mới tới trường Thất Trung thị sát, người đứng trên bục chủ tịch phát biểu. Tần Lãng không chút do dự móc điện thoại ra, hướng về phía người đàn ông đầu nói đó liên tiếp chụp hơn mười tấm hình, chỉ có điều động tác của Tần Lãng rất bí mật hơn nữa còn rất nhanh, cho dù là Triệu Khản cũng không có chú ý tới.

Nghe thấy tiếng còi báo động bên ngoài, người đàn ông đầu hói cũng hoảng loạn lên, hắn căn bản không kịp nghĩ Tần Lãng vì sao lại đạp một cước phá khóa trái cửa, vội vàng vớ lấy cái quần tìm kiếm lối thoát, mà lúc này Tần Lãng đã dùng một cước đá văng cửa sổ, cùng Triệu Khản hai người lần lượt nhảy vào trong sân cỏ của vườn hoa phía sau.

Người đàn ông đầu hói giống như nhìn thấy vầng thái dương, tùy tiện khoác một cái áo sơ mi vào. Lúc này cũng không biết là ông ta lấy đâu ra sức mạnh mà leo lên cửa sổ nhỏ, sau đó lấy can đảm nhảy từ trên đó xuống.

Tần Lãng và Triệu Khản bình yên đáp xuống đất, vừa mới đi mấy bước bỗng nhiên nghe thấy một tiếng "Bịch", dường như tiếng vật nặng rơi xuống.

Tần Lãng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy người đàn ông hói đầu té trên mặt đất như một con chó gặm xương, tình trạng vô cùng thảm hại. Người đàn ông hói đầu nghe thấy tiếng còi báo động thì vội vàng đứng dậy bỏ chạy, thế nhưng vừa mới chạy được hai bước đã té ngã, dường như chân của ông ta đã bị thương.

- Đừng để ý đến ông ta!

Triệu Khản nhìn thấy Tần Lãng lại đi đến đở người đàn ông đầu hói thì vội vàng bảo cậu đừng xen vào chuyện của người khác.

Tần Lãng kiên trì dẫn theo người đàn ông đầu hói, mặc dù người đàn ông đầu hói này nặng gần tám chục ký, thế nhưng đối với Tần Lãng mà nói cũng không xem là gì, cậu dễ dàng đỡ ông ta lên, sau đó dẫn ông ta cùng với Triệu Khản cùng nhau chuồn từ cửa nhỏ phía sau. Mà lúc này bên ngoài hội sở Thuần Mỹ Vịnh cũng loạn xạ cả lên.

Sau khi thành công ra khỏi thì ba người đều thở phào nhẹ nhõm, lúc này Tần Lãng mới nhìn thấy bên phía tay trái lửa bốc cháy dữ dội, chỉ thấy một tòa nhà bên trái dường như đang bốc cháy, tiếng còi báo động vừa rồi phần lớn là báo cháy, vậy mà bọn họ lại sợ bóng sợ gió một trận như vậy!

Tần Lãng nhịn không được mà phá lên cười:

- Quả là có tật giật mình mà!

- Ôi!

Đúng vào lúc này, người đàn ông đầu hói bên cạnh đau đớn kêu lên một tiếng, ông ta ôm bụng ngồi xổm xuống.

Người này dường như đã bị thương.

- Này, chú à! Chú làm sao vậy?

Triệu Khản nhịn không được hỏi một câu, dù sao thì bọn họ cũng được coi là "Người đồng đạo" tình cờ gặp nhau, cũng không thể thấy chết không cứu được.

- Không.. Không việc gì!

Rõ ràng người đàn ông đầu hói đang nhịn cơn đau.

- Làm sao, của quý của chú bị thương à?

Tần Lãng đã nhìn ra đầu mối.

- Cậu... làm sao biết?

Lúc người đàn ông đầu hói này nhảy từ trên lầu hai xuống, thật ra không có trúng chân mà là trúng của quý. Hôm nay, người đàn ông đầu hói này cũng thật xui xẻo, vừa có người mời ông ta đến đây để tận hưởng "Một ngày chơi đùa kép", vì ông ta muốn tự thể nghiệm một phen cho nên trước đó đã uống hai viên Lam Dược Hoàn để tăng oai phong, nào ngờ chuyện vừa mới bắt đầu thì Tần Lãng và Triệu Khản đột nhiên xông vào, lại nghe tiếng còi báo động bên ngoài. Người đàn ông đầu hói còn tưởng rằng đối thủ chính trị công kích bất ngờ, báo cảnh sát kiểm tra phòng, cho nên ông ta mới hoảng lập tức nhảy lầu cùng với Tần Lãng và Triệu Khản. Trong nháy mắt rơi xuống, của quý của người đàn ông đầu hói hung hăng đâm xuống bãi cỏ, sự thực chứng tỏ của quý của người đàn ông đầu hói vẫn chưa rủ xuống, vẫn còn rất căng cứng, cho nên mới xảy ra thảm kịch như vậy.

- Nảy giờ chú vẫn luôn bụm của quý của mình.

Tần Lãng bình tĩnh nói:

- Muốn tôi giúp chú gọi điện thoại cho cấp cứu không?

- Không... không cần!

Người đàn ông đầu hói tựa hồ vẫn còn có thể kiên trì:

- Có thể mượn điện thoại của cậu gọi một cú được không?

- Có thể.

Tần Lãng đưa điện thoại của mình cho ông ta.

- Là ta! Ta... đến sau lưng tòa nhà Giang Lan ở Tam Giang Lục Đảo đón ta, ngay lập tức...

Người đàn ông đầu hói cấp tốc gọi một cú điện thoại.

- Tình huống của chú không được lạc quan cho lắm.

Tần Lãng bình tĩnh nói:

- Tôi thấy chú không chống nổi năm phút nữa, chỗ kia đang nhanh chóng sưng tấy lên, ứ máu. Nếu như chữa trị trễ thì rất có thể sẽ bị phế hoàn toàn.

- Cậu... làm sao biết, cậu là sinh viên học y sao?

Người đàn ông đầu hói hỏi.

- Mấy đời nhà tôi đều làm thầy thuốc đông y.

Tần Lãng thản nhiên nói:

- Chú có thể nhịn, thế nhưng hai phút sau, chú tuyệt đối sẽ không nhịn được nữa.

Người đàn ông đầu hói tựa hồ có phần nghi ngờ, nhưng lời Tần Lãng nói không sai, mặc dù ông là một Đảng viên, nhưng chưa tới một phút ông ta đã đau đớn khuất phục:

- Không được... Cậu... Cậu có thể giúp cho tôi không?

- Đương nhiên có thể.

Tần Lãng nhàn nhạt nói:

- Cởi hết quần ra đi.

- Cái gì?

Người đàn ông đầu hói kêu lên một tiếng.

- Tùy chú.

Tần Lãng bình tĩnh nói:

- Nếu như không phải chúng ta tình cờ gặp nhau thì tôi cũng lười quản sống chết của chú. Nếu như chú đã lựa chọn chết sống gì cũng phải sĩ diện thì chúng tôi cũng lười quản chú. Tạm biệt!

- Cậu nhóc... Xin dừng bước!

/33