Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Chương 207 - Chương 156

/222


Edit: Phương Dương

Beta: Nhisiêunhân

Biểu huynh của thiếu niên kia tên là Bạch Tiểu Bảo, tổ phụ của hắn - vị quốc sư tên tuổi lẫy lừng, là đại Lạt Ma của phái Cách Lỗ, đã cưới vợ sinh con lại còn uống rượu ăn thịt, bóp méo kinh thư, vừa làm trụ trì của một ngôi chùa vừa nhẫn tâm đuổi tận giết tuyệt những người xuất gia khác, dùng Vu Thuật lộn xộn thay thế đạo lý Phật pháp, là phụ tá đắc lực, hay nói đúng hơn là một trong những trai bao của lão phu nhân. Chính lão cũng cưỡi ngựa chương đài, ỷ vào bản thân có tước vị quý tộc, quen biết nhiều công tử hoàn khố, mấy năm nay bọn họ vẫn không tiến bộ, không hề cầu tiến cũng không đóng công góp sức, nếu so với Hoa Tích Dung thì kém quá xa.

Ở Ma Giới, Hoa Tích Dung là một nhân vật truyền kỳ, hắn là thiếu niên kiệt xuất nhất trong những người tài ba. Ai cũng cho rằng, dù sớm hay muộn, Hoa Tích Dung chắc chắn cũng sẽ bị lão phu nhân đoạt quyền, cuối cùng sẽ rơi vào con đường làm nam sủng. Không ngờ rằng hắn có thể trở thành đại nhân vật giàu ngang thiên hạ, công khai khiêu chiến với lão phu nhân, thậm chí còn hợp tác tương thông với hai giới khác muốn nhổ tận gốc thế lực của lão phu nhân, thật sự là một nhân vật lợi hại bất khuất.

Thiếu niên quý tộc kia cũng chỉ là một con hổ giấy, từ trước đến nay đều ỷ thế mà ức hiếp người khác.

Bọn họ biết Hoa Tích Dung tuyệt đối không thể trêu vào. Nhưng mà, đối với Thánh Tử, bọn họ vô cùng không phục.

Đương nhiên, đám thiếu niên ngu xuẩn kia không nhìn thấy Hoa Tích Dung tham dự hội nghị nên cho rằng Hoa Tích Dung không có mặt. Thánh Tử không có Hoa Tích Dung bên cạnh, bọn họ đương nhiên phải đòi chút lợi tức, lấy lại chút thể diện cho lão phu nhân, củng cố thế lực của mình.

Tô Mặc ngồi một ngày ở nơi đó, bụng đã sớm đói, nàng thấy Đô thành tương tự Nhân giới nên rất hưng phấn, buổi tối quấn quít lấy Hoa Tích Dung kéo hắn cùng đi dạo chợ đêm dùng bữa. Nơi đây đã bày quán từ khi trời còn chưa tối, các loại mỹ thực cùng thức ăn vặt linh tinh bày ra trước mắt, hai bên đường đầy sạp hàng, tất cả đều là những thứ đặc sắc, Tô Mặc đi dạo một đường rất vui vẻ.

Là nam nhân, Hoa Tích Dung tuy rằng không thích dạo phố, nhưng đi cùng Tô Mặc lại khác. Bóng đêm chậm rãi buông xuống, trên đường phố có biểu diễn hí khúc, người kể chuyện, thầy tướng số, người làm xiếc, người bán thuốc. Tô Mặc nói cho oai là điều tra dân tình, Hoa Tích Dung đi với nàng cũng thấy rất vui sướng.

Cùng Mặc Nhi dạo chợ đêm, các nam nhân khác chỉ sợ chưa được làm bao giờ!

Các quý tộc nhìn thấy Tô Mặc, ai ai cũng khinh thường, Thánh Tử quả nhiên quá thấp kém, nơi đây đều là dân chúng bình thường, đám quý tộc đó đúng là không thèm để vào mắt.

Tô Mặc mặc trường sam màu trắng, vạt áo tùy ý vén sau người, hai tay của nàng nhẹ nhàng đặt trên bàn, xanh miết Như Ngọc, trên chiếc cổ trắng nõn đeo một chuỗi hạt trân châu, hơi giống trân châu của quan viên quý tộc, đều là hoa Tích Dung chọn cho nàng.

Nhìn Tô Mặc tao nhã dùng bữa, tuy rằng cách ăn vẫn không đủ thành thạo, nhưng sau khi nếm, Tô Mặc lập tức nheo mắt, hương vị vô cùng ngon miệng, quả nhiên món ngon nhất đều xuất hiện ở chợ đêm dân gian, thưởng thức mỹ thực ở đây thật sự là một loại hưởng thụ.

Trước kia Hoa Tích Dung chưa bao giờ đến nơi này, nhưng hắn nhìn ra được, Tô Mặc rất vui.

Chỉ cần nàng vui, Hoa Tích Dung đương nhiên cũng vui sướng theo.

Tô Mặc vỗ vỗ bụng, ợ một tiếng không hề ngại ngùng, nói tiếp: Lão bản, làm thêm cho ta một phần nữa, bỏ nhiều xương chút.

Hoa Tích Dung nhíu mày, híp mắt cười nói: Tiểu Mạch, không ngờ ngươi gầy như vậy mà lại ăn nhiều đến thế! Hắn nhớ lúc nãy Tô Mặc đã kéo hắn đi qua bốn năm cái sạp, thử không biết bao nhiêu món, còn ăn rất nhiều đồ ăn vặt khác như kẹo mứt, hoa quả. Nhưng mà hắn thích nàng như thế, hắn nuôi được nàng, còn có thể nuôi rất tốt nữa!

Tô Mặc khẽ cười, Hoa gia cho là ta còn chưa no sao, đây là mang về cho Diệp lão đại, xem như bồi tội.

Hoa Tích Dung lười biếng xoa bóp hai má của nàng: Ngươi thật đúng là có số quan tâm người khác, thực lực của Diệp lão đạo hoàn toàn có thể nhịn ăn ba năm, không cần lo lắng cho hắn.

Tô Mặc chớp mắt nhìn Hoa Tích Dung, lông mi nhếch lên, vô cùng mê người, Cả ngày không thấy hắn ra khỏi phòng, có lẽ hắn thật sự rất khó chịu, huống chi ngươi nói ta phải tận dụng cơ hội mà không phải sao? Ta muốn nịnh nọt hắn nhưng đã lỡ đắc tội hắn rồi, chỉ đành phải cứu vãn bằng cách này thôi.

Tiểu Mạch, những nhân vật lớn không tính toán chi li vậy đâu. Hoa Tích Dung cảm thấy nàng hẳn phải nghĩ đến hắn mới đúng.

Hoa gia, đôi khi chút tiền trinh cũng có thể khiến đế vương cảm động. Tô Mặc nghiêm túc chân nói.

Hoa Tích Dung thầm nghĩ: Ta đã cảm động rồi, sao nàng lại không nhìn thấy?

“Tiểu Mạch, ngươi thích mặc đồ ngủ màu gì, gia cũng muốn mua một bộ, nếu không đêm ngủ sẽ không thoải mái.” Hoa Tích Dung nghĩ đêm nay sẽ ở cùng nàng, lòng hắn ngưa ngứa, nhịn không được lại cọ cọ vào Tô Mặc.

“Gia cởi hết đi, vậy là tốt nhất.” Tô Mặc khinh thường.

“Được, ngươi đã không ngại, gia cũng chịu cởi hết.” Hoa Tích Dung vuốt ve lưng Tô Mặc, cảm thấy ý kiến này rất hay.

Xa xa, nhìn động tác của hai người, ánh mắt Bạch Tiểu Bảo có chút khinh bỉ, Thánh Tử đại nhân chẳng qua cũng chỉ là tên dựa vào mỹ mạo thôi, cũng là làm nam sủng cho người khác, thế nên hắn mới thấy khinh thường.

Hắn cố ý bước lên hừ lạnh, đi lướt qua hai người họ ngồi xuống đối diện Tô Mặc, ưỡn ngực, hếch cằm lên, giọng nói khiêu khích: “Ngươi chính là Thánh Tử đại nhân?”

Tô Mặc không ngờ ở ngoài mà cũng có người nhận ra mình, hơn nữa nhìn thái độ có vẻ rất không thân thiện. Nàng mặc kệ hắn, chỉ khách khí gật nhẹ, kéo áo bào của Hoa Tích Dung, thấp giọng nói: “Chúng ta đi thôi!”

Bạch Tiểu Bảo cũng coi như là người biết nhiều hiểu rộng, đương nhiên nhận ra Tô Mặc chỉ khách khí qua loa với mình, hắn cũng không thèm để ý tới nam tử bên cạnh, chỉ bất mãn nói: “Đêm qua biểu đệ của ta bị ngươi đánh, chẳng lẽ ngươi không biết làm vậy là không tốt sao?”

Tô Mặc liếc hắn một cái, lập tức hiểu thì ra hắn ta đến đòi công bằng cho tên trai lơ kia. Nàng cười lạnh lùng, “Ngươi muốn thế nào?”

Bạch Tiểu Bảo cũng cười, chậm rãi nên một ly rượu Tê Ngưu Giác lên, thấp giọng: “Ngươi chỉ là




/222