Thiên Ảnh

Chương 138 - Tài Sắc Vẹn Toàn

/139


Nhan La có chút kinh ngạc, hỏi:

“Ưng quả tuy rằng có chút quý giá nhưng theo ta biết thì vẫn rất dễ dàng tìm mua, ví dụ như trên Dược điện của Bách Thảo Đường hay mấy cửa hàng linh dược ở Côn Ngô Thành đều dễ dàng thấy được, thế nhưng vẫn cần ta hỗ trợ ư?”

Tô Thanh Quân có chút bối rối cười:

“Sư thúc, ý tứ của gia sư là muốn loại Ưng Quả tốt nhất”

Nhan La hơi ngẩn ra, khẽ trầm ngâm một lát rồi cúi đầu mở một cái hộp ngọc, sau một hồi nhìn thứ gì đó trong hộp nàng khẽ thở dài nói:

“Xem ra Mộc Nguyên sư huynh thực sự ký thác tất cả hy vọng lên người ngươi a”

Tô Thanh Quân hơi cúi đầu, cũng không giải thích thêm cái gì mà chỉ nhẹ giọng nói:

“Khẩn cầu sư thúc thành toàn cho ta, Thanh Quân vô cùng cảm kích.”

Nhan La khép lại hộp ngọc trong tay, suy tư một lát sau, vuốt cằm nói:

“Được rồi, việc này ta sẽ sắp xếp sau, ngươi về đi, đại khái qua mấy ngày sẽ có kết quả, lúc đó ta sẽ thông báo cho ngươi”

Tô Thanh Quân cung kính hướng về nàng thi lễ một cái, nói:

“Đa tạ sư thúc.”

Nhan La thở dài, sau cùng nàng vẫn đứng đỡ Tô Thanh Quân dậy, vừa đi cùng nàng ra khỏi cửa vừa dặn dò

“Thanh Quân này, tiền đồ của ngươi sau này rộng lớn, thành tựu rất khó đoán trước được, thực sự không cần đa lễ với lão thái bà ta như vậy, ta nhận không nổi”

Tô Thanh Quân lắc đầu trả lời

“Sư thúc lại quá lời rồi, ta ...”

Nhan La mỉm cười xua tay ngăn cản nàng:

“Không sao cả, trong lòng hai ta đều biết rõ, còn việc của ngươi nhờ ta sẽ lưu tâm, cố chờ tin tức của ta đi, sẽ nhanh thôi”

Tô Thanh Quân gật đầu, lại cảm ơn Nhan La một lần nữa rồi mới cáo lui, trước khi đi về nàng vẫn không quên hướng Dịch Hân cạnh đó mà chào hỏi một câu rồi mới về.

Nhìn bóng lưng xinh đẹp của nàng dần biến mất ở cuối hành lang, Dịch Hân không kiềm lòng được mà tỏ vẻ hâm mộ, nhìn Nhan La cảm thán:

“Sư thúc, Tô tỷ tỷ thực là lợi hại a, từ đạo hạnh, thiên phú rồi đến cả dung mạo, khí chất đều là nhất lưu”

Nhan La khẽ cười cười, cũng không nói gì mà xoay người đi về”

Dịch Hân vội vàng đuổi theo, có chút tò mò mà hỏi

“Đúng rồi sư thúc, loại Ưng Quả mà lúc nãy Tô tỷ tỷ đề cập đến là loại gì vậy, sao người lại phản ứng kinh ngạc thái quá như thế?”

Nhan La “Hừ” một tiếng, trả lời:

“Ngươi thì biết cái gì, loại đó có phải sơ cấp hay không thì cần phải có tri thức thật lớn mới biết được.”

Dịch Hân nhất thời hứng thú, lay lay cánh tay Nhan La làm nũng:

“Sư thúc, ngươi nói cho ta nghe một chút đi.”



Nhan La liếc nàng một cái, cười mắng: “Pha trà!”

“Được được được.”

Dịch Hân cười hì hì, liền bỏ đi chén trà nguội, châm cho nàng ấy một ly trà mới rồi cung kính đặt trước người Nhan La cười giả lả:

“Sư Thúc là thương ta nhất mà, người sẽ dạy ta đúng không, giúp ta tăng chút kiến thức đi mà”

Nhan La chậm rãi nhấp một ngụm trà, than nhẹ một tiếng rồi từ từ nói:

“Loại linh tài Ưng quả thường ngày có không ít tác dụng khác nhau, tuy rằng nó có chút quý giá nhưng cũng không phải là loại linh tài có gì đặc biệt cả. Thế nhưng loại linh quả này có chỗ kì dị là thiên sinh sau khi trái cây thành thục thì sẽ phát ra một luồng linh khí tinh khiết trong vòng khoảng một chung trà. Nếu phục dụng nó trong khoảng thời gian này thì sẽ tăng cường dược lực đại khái thêm một thành”

“Một thành?” Dịch Hân kinh ngạc nói.

“Không sai, chỉ có một thành.” Nhan La khẽ nói,

“Bởi vì không phải bất cứ ai cũng có thể đến đúng thời điểm Ưng quả thành thục mà hái cả, hơn nữa đa số Ưng Quả trên thị trường dược hiệu vẫn rất tốt nên chẳng ai quan tâm đến chi tiết đó”

Dịch Hân liếc mắt hướng nhìn ra ngoài cửa hỏi:

“Thế vì sao sư phụ Tô tỷ tỷ vẫn nhất định muộn nàng ấy phục dụng loại Ưng Quả đó:

“Đó là điều ta muốn nói đến a” Nhan La cười cười

“Vị sự phụ Mộc Nguyên chân nhân của nàng ta thực sự đặt quá nhiều hi vọng vào vị đệ tử này, ngay đến cả những việc nhỏ nhặt không đáng kể như thế này ông ta cũng muốn làm tốt nhất. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì căn cơ của nàng ta nhất định mười phân vẹn mười, chí ít cũng tăng một chút nắm chắc tiến vào cảnh giới Nguyên Anh.”

Dịch Hân khẽ rùng mình rồi lắc đầu ngao ngán:

“Người với người sao lại khác biệt đến thế a, Tô tỷ tỷ thật sự may mắn”

“May mắn ...”

Nhan La cười cười nhìn nàng một cái cũng không nói gì.

[Dịch giả: dnp]

Quang ảnh ở giữa không trung vặn vẹo một hồi, chỉ chốc lát sau, bóng người Lục Trần dần hiện ra ở trong hốc cây.

A Thổ đang có chút nhàm chán nằm dài trên đất thấy thế vội bò dậy vừa sủa vừa ngoe nguẩy cái đuôi khập khiễng chạy tới

Trên người A Thổ lúc này đã tháo bớt đi một ít vải trắng ở chỗ đã lành lặn nhưng vẫn còn hơn phân nửa thân thể là trắng toát, nhìn qua vẫn rất là thể thảm. Bất quá sức sống kinh người của A Thổ lần thứ hai được thể hiện ra khi nhanh chóng bình phục sau khi được Lục Trần điều trị, thậm chí bây giờ đã có thể đi khập khiễng

Lục Trần ngồi xổm xuống, ôm chầm lấy Hắc Cẩu mà xoa đầu nó, sau đó hắn kiểm tra sơ bộ vết thương cho nó rồi mới ném cho nó một bao thịt. A Thổ nhất thời sáng mắt lên, cái đuôi lại càng vẩy tít, nhanh chóng lao đến cúi đầu ăn như hổ đói.

Lục Trần ngồi cạnh, vẫn nhẹ nhàng xoa đầu nó mà lẩm bẩm:

“Ở đây nhịn thêm một thời gian nữa, rất nhanh thương thế ngươi tốt sẽ có thể đi ra ngoài”

A Thổ đang ăn khẽ dừng lại ngước nhìn hắn, cái đầu to lớn cọ cọ vào tay của hắn rồi nhìn chằm chằm vào mắt Lục Trần bằng con mắt duy nhất còn nguyên vẹn. Ánh mắt của nó kết hợp với cặp răng trắng nhơn đang nhe ra vì gầm gừ tựa hồ như đang nói cho hắn là phải đi báo thù cho nó vậy.

Dáng vẻ nó lúc này không khác gì đám Hắc Sài hung tàn, khát máu ở Hắc Giáp Sơn của Mê Loạn Chi Địa. Vẻ thú tính ẩn nấp sâu tận trong huyết quản của nó như một lần nữa sống lại, dần dần tản mát ra ngoài.

Lục Trần lẳng lặng mà nhìn nó, một lát sau mới từ từ nói:

“Yên tâm đi, trước sau gì ta cũng sẽ báo thù này cho người.”



A Thổ chậm rãi bình tĩnh lại, cái đuôi vẫn còn hơi đung đưa, sau đó nó lại cúi đầu gặm nốt chỗ thức ăn còn lại

Lục Trần im lặng ngồi cạnh nhìn chằm chằm tên Hắc cẩu đang tham ăn tục uống, hắn chú ý thấy lớp da lông dưới lớp vải trắng đang dần dần khôi phục vẻ đen bóng, bên trong đó ẩn hiện từng đợt khí tức đầy vẻ cuồng bạo, hoang dã đặc trưng

[Dịch giả: dnp]

Lại thêm một ngày trời đẹp nữa đến, từng đợt không khí trong lành theo mấy cơn gió rải đều khắp Lưu Hương Phố Thảo Viên. Phần lớn đệ tử tạp dịch đến đúng giờ đang chăm chỉ làm việc, Lục Trần cũng vậy. Thế nhưng bầu không khí nơi đây đang có chút không giống ngày thường. Cách đó không xa Kim đan chủ quản Lâm Thịnh đang bồi tiếp một vị nữ tu sĩ Kim Đan khác đi cùng, vị đó không ai khác ngoài Nhan La

Hôm nay nàng ta tới nơi này để chọn ra mấy người tạm thời đến một khu linh điền độc lập khác để làm việc.

Trong những khối linh điền này đang tồn tại một đám linh thảo giống nhau như đúc, cạnh đó có một số gốc đã được thu hoạch. Nhìn qua thì trên loại linh thảo này có một loại quả màu Thanh Hồng có hình dạng có chút quái dị, nhìn không khác gì miệng Ưng.

Lâm Thịnh cũng chẳng buồn thông báo với đám người đang làm việc cái gì cả mà vẫn đứng thấp giọng trò chuyện cùng Nhan La

Đám đệ tử tạp dịch chỉ biết đứng trầm mặc cạnh linh điền mà tò mò nhìn bọn họ, trên mặt không ít người đang có vẻ nghi hoặc

Lục Trần cũng đang đứng trong đám người đó, trùng hợp là Hạ Trường Sinh cũng là một trong số bọn họ

Hắn dùng ánh mặt đánh giá những người xung quanh, thời điểm quét đến vị trí của Hạ Trường Sinh thì không biết là do trùng hợp hay sao nhưng đúng lúc đó y cũng đang nhìn hắn.

Nhìn dáng vẻ của Hạ Trường Sinh có vẻ đã tốt hơn mấy hôm trước rất nhiều, cái hình tượng thô bạo, tức đến nổ phổi đã biến mất không chút tăm hơi. Thậm chí thời điểm hai ánh mắt chạm nhau hắn còn cười cười rồi gật đầu ra vẻ chào hỏi. Thế nhưng nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện vẻ nghi hoặc ẩn sâu trong mắt y, tựa như hắn đang bí mật quan sát Lục Trần, muốn từ trên người Lục Trần nhìn ra điều gì đó

Bất quá so sánh với nhau, Lục Trần tựa hồ hoàn toàn không có bất kỳ điều gì khác thường, vẫn cứ yên tĩnh đứng ở nơi đó, tình cờ cùng ánh mắt của Hạ Trường Sinh chạm vào nhau, hắn cũng chỉ bình tĩnh mà lễ phép gật đầu ra hiệu chào hỏi, không tức giận cũng không thân cận, giống như biểu hiện thường ngày vậy.

Hạ Trường Sinh nhìn Lục Trần rất lâu, vẻ nghi hoặc trong mắt ngày càng nồng đậm.

Một lát sau, Lâm Thịnh kết thúc cuộc nói chuyện cùng với Nhan La, xem ra đã đưa ra được quyết định, hắn đứng lên phía trước điểm danh tám tên đệ tử tạp dịch rồi đưa ra thông báo.

Nói tới đây thì nội dung cũng không có gì phức tạp, đơn giản là khu vực linh điền gieo trồng một loại linh tài quý giá là “Ưng Quả” đang có nhân vật quan trọng cần dùng gấp nên cần một số nhân lực giỏi đến chăm sóc, nếu chăm sóc tốt thì sẽ có thưởng, thậm chí thưởng gấp đôi so với bình thường, không những thế còn có thưởng linh thạch trực tiếp cho người có khả năng chăm sóc tốt nhất

Nghe xong thông tin này, đám đệ tử tạp dịch xung quanh sắc mặt dồn dập thay đổi, chỉ nói riêng mỗi ban thưởng đã phong phú hơn bình thường rồi. Hơn nữa mọi người đều thấy được đám người được Lâm Thịnh chọn tới cơ hồ đều là những người có tay nghề chăm sóc, bồi dưỡng linh dược tốt nhất ở Thào Viên rồi.

Hiển nhiên lần phát nhiệm vụ này, môn phái yêu cầu phải có kết quả tốt nhất.

Hiểu ngầm được hàm ý trong đó nên lập tức cả đám người đều dồn dập tiến vào trạng thái làm việc

Lâm Thịnh đứng bên cạnh cũng gật gù, tiến đến cạnh Nhan La hỏi:

“Sư tỷ, người thấy thế nào”

Nhan La nở nụ cười:

“Đa tạ ngươi hỗ trợ. Vẫn có chút đáng tiếc là nếu có thể kiếm được để tử Trúc Cơ cảnh tới chăm sóc thì càng tốt, dù sao thì đệ tử tạp dịch đạo hạnh yếu, đối với việc kiểm soát ngũ hành linh lực còn có chỗ khiếm khuyết”

Lâm Thịnh cười nói:

“Không có cách nào khác được a, phàm là đệ tử hơi có chút thiên tư với đạo hành thì đều xem việc này là việc nặng nhọc thấp hèn, nhất định không làm những việc này. Nếu không phải nếu truyền ra thì sẽ bị thế nhân nhục nhã, hạ thấp thân phận nên bọn chúng sống chết không chịu làm. Cũng không biết tiền lệ là từ đâu mà ra, thật là tức mà”

Nhan La có chút bất đắc dĩ, nói:

“Xác thực là như vậy, thôi quên đi, bây giờ chỉ có thể từ trong đám cây lùn chọn cây cao nhất, tốt nhất thôi”

Lâm Thịnh cười đáp:

“Không thể làm gì khác hơn là như vậy.”

/139