Thiên Ảnh

Chương 137 - Cố Sự

/139


Một mảnh lá xanh lộn mấy vòng trên tấm ngói mái hiên cũ kỹ theo gió mà lướt qua góc ngõ nhỏ rồi bồng bềnh bay về phương xa. Trong cái quán nhỏ cụ kỹ mà vắng vẻ, trên chiếc bàn đá đang có một ấm trà và mấy cái chén đang liên tục tỏa hơi nước, bốc lên hương thơm mát đặc trưng của lá trà.

“Sao, mùi vị có được không? Đây là loại trà ngon thượng phẩm hiếm thấy đó”. Lục Trần đang ngồi cạnh hướng lão Mã hỏi

Lão Mã chép chép miệng mấy lần rồi mới nghiêm mặt trả lời:

“Uống chả có cái vị mẹ gì cả, chả khác mấy loại trà ngoài chợ là bao”

“Tục nhân”

Lục Trần khinh bỉ lắc đầu nhìn hắn, đem chén trà trong tay nhẹ nhàng nhấp một ngụm

“Ngươi có cảm nhận được mùi thơm này không, khi trà đến cuống họng dư vị trong miệng mới dậy lên một mùi cam thuần túy, so với đám lá trà rác rưởi của ngươi phải tốt gấp mười”

Lão Mã nhếch miệng cười:

“Ta vẫn cảm thấy cái loại trà chợ kia của ta dễ uống hơn chả bù cho cái loại lá trà này, nhạt toẹt không có chút mùi vị gì cả”

Lục Trần khoát khoát tay lắc đầu, xem ra đối với phẩm vị thưởng trà của tên mập mạp này đã có chút tuyệt vọng

Lão Mã cười hì hì, lấy một cái bao ngay cạnh đó đặt lên bàn, hướng lục trần nói với vẻ bất cần:

“Đây là những thứ ngươi cần, ta đều thu thập đủ cả. Chả hiểu ngươi muốn đống rác rưởi này làm gì, ngoài chút xương kia có thể xem là linh tài ra thì mấy cái như bút mực chu sa kia ngươi đòi để làm gì, vẽ bùa à?”

Hắn trợn trắng mắt hỏi Lục Trần:

“Theo trí nhớ của ta thì ngươi không có loại bản lĩnh này a”

Lục Trần cười trừ một cái, tiện tay lấy cái bao đặt bên cạnh mình rồi mới không chút khách khí hướng lão mập mạp mà khinh bỉ nói:

“Đầu tiên khoan hẵng nói đến ta có thể biết vẽ bùa chú hay không, chỉ với thiên phú siêu đẳng này của ta, học cái gì là biết cái đó, ta không bao giờ nói khoác với ngươi luôn”

“… Sao ta cứ cảm giác là ngươi đang khoác lác với ta nhỉ”

[Dịch giả - dnp]

Trong khoảnh sân của căn tứ viện sâu trong hẻm nhỏ đầy yên tĩnh, cạnh bàn đá nghi ngút hương ra đang có hai nhân ảnh tĩnh lặng ngồi đối diện nhau

“Lần trước ngươi bảo ta thám thính thông tin hai cô gái kia gần đây đã có chút tin tức rồi”

Lão Mã hạ thấp giọng hướng Lục Trần nói.

Cánh tay đang châm trà của Lục Trần khẽ khựng lại một chút, tùy tiện nói:

“Ngươi nói đi”

“Tô Thanh Quân không có gì dị thường cả nhưng tiểu cô nương Bạch gia thì dường như có chút kỳ lạ”

Lông mày Lục Trần hơi nhíu một hồi, trầm ngâm không nói gì

“Lại nói, thông tin của hai người đó rất khó tra, bây giờ các nàng đều là bảo bối của gia tộc nên không khác gì là tử huyệt của bọn. Bất quá cũng may mắn là các nàng là người nội tiếng nên kiểu gì cũng có một vài lời đồn đại, cố sự nhỏ nhặt được truyền đi”

Lão Mã cũng không lập tức nói ra chỗ không ổn mà cảm thán một câu

“Lời đồn gì?”

Lục Trần liếc mắt nhìn lão hỏi

“Có thể tin được không”

Lão Mã nhún vai một cái, nói:

“Hết cách rồi, các nàng bây giờ được cả hai đại thế gia lẫn Côn Lôn Phái bảo vệ gắt gao, chỉ cần có chút động tĩnh nào điều tra các nàng chỉ sợ đánh rắn động cỏ nên chỉ có thể từ từ mà thôi. Những tin đồn này ngươi ngươi có muốn nghe hay không, nếu không thì đợi thêm một thời gian xem ta có thể thu thập thêm chút gì nữa không.”

Lục Trần khẽ nhấp một ngụm trà, thong thả nói:

“Bây giờ ta khá là nhàn rỗi, ngươi cứ nói đi.”

“Tô Thanh Quân từ nhỏ là cháu đích tôn, lại sớm xác định được thiên phú nên vẫn luôn được Tô gia sủng ải như hòn ngọc quý vậy. Mỗi bước đi của nàng đều được chuẩn bị những thứ tốt nhất, tiên sinh dạy học tốt nhất, công pháp tu luyện thích hợp tốt nhất, hơn nữa nàng ta lại thông minh hơn người, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, trời sinh có dung nhan tuyệt sắc. Nhìn đi, nhìn lại ta chưa từng thấy một nữ tử nào hoàn mĩ như thế bao giờ cả”

Lão Mã hít một hơi, cảm khái nói:

“Cũng không biết tương lai tên nam nhân nào có phần phúc khí này có thể cùng nữ tử như vậy kết thành đạo lữ.”

Lục Trần ở một bên đâm chọt:

“Những người khác thì ta không biết được, nhưng ngươi thì chả có chút hi vọng luôn.”

Lão Mã tức giận nói:

“Ta khiến ngươi nhiều chuyện hả, làm như ngươi cũng có hi vọng không bằng.”



Lục Trần cười ha ha, giơ chén trà lên uống một hơi cạn sạch.

Lão Mã cũng không để ý tới hắn, lại tiếp tục nói:

“So sánh với Tô Thanh Quân, tiểu cô nương Bạch Liên kia đúng là có chỗ có chút kỳ quái. Có người nói nàng cũng không phải dòng chính của Bạch gia mà là một hài tử từ bàng chi rất xa, từ hai năm nước thậm chí chẳng có ai biết tới nàng. Đột nhiên chỉ qua một đêm Bạch gia lại nhiều thêm một tuyệt thế thiên tài.

Lục Trần chậm rãi để chén xuống, mắt nhìn chằm chằm lão Mã, vừa vặn lão Mã cũng nhìn hắn, ánh mắt hai người đối diện trong chốc lát rồi Lục Trần gật gật đầu, nói:

“Nghe qua tựa hồ quả thật có chút kỳ quặc thật.”

“Ta cẩn thận nghe ngóng một chút, nhưng hết thảy tin tức đều là của hai năm qua, còn thời điểm sớm hơn tám, chín tuổi trước đây của nàng toàn bộ đều trống rỗng, hoàn toàn không ai biết dáng vẻ nàng lúc đó như thế nào cả.”

Ngón tay trên bàn của Lục Trần nhẹ nhàng gõ một hồi, trầm ngâm một lát rồi bỗng nhiên hỏi:

“Nhưng nếu là lai lịch Bạch Liên có vấn đề, Côn Lôn Phái tuyệt không thể để cho nàng bị Bạch Thần chân quân thu làm môn hạ được.”

Lão Mã gật gù, nói:

“Đấy là điều đương nhiên rồi, địa vị với thân phận Bạch Thần chân quân rất cao, truyền nhân của hắn chắc chắn phải được Côn Lôn Phái điều tra rõ ràng đến thấu triệt.”

Lục Trần suy nghĩ một chút rồi nói:

“Ta ở trên Côn Lôn sơn mấy ngày này trong lúc vô ý có nghe người ta nói đến quan hệ giữa họ hàng gì đó giữa Bạch Thần chân quân cùng Bạch gia, giữa bọn họ đến cùng có quan hệ như thế nào?”

Lão Mã lập tức lắc đầu, nói:

“Cái này thì thật ra ta có biết đến, xác thực không có chút liên quan gì với nhau cả. Chỉ là đạo hiệu Bạch Thần do năm xưa Thiên Hồng lão tổ ban xuống có một chữ Bạch trùng hợp giống với nhà họ Bạch mà thôi.”

Lục Trần “Ừ” một tiếng hỏi tiếp:

“Vậy thì tiếp tục tra đi, bên phía Tô Thanh Quân có thể chậm lại một chút, ta muốn biết thông tin về Bạch Liên trước, đặc biệt tốt nhất là phải tìm được quá khứ của nàng trước khi tới Bạch Gia.”

Lão Mã nhìn chằm chằm hắn một lát mới gặng hỏi: “Ngươi rốt cục là có phát hiện gì hay sao mà cứ cắn chặt không buông vào tiểu cô nương nhà người ta vậy? Nếu có điểm gì không đúng thì ngươi phải báo cho ta đó.

Lục Trần cười với vẻ cợt nhả:

“Ta chỉ cảm thấy nàng có chút quái lạ mà thôi, hơn nữa ta thích điều tra nàng ta đó, ngươi có ý kiến sao?”

Lão Mã nhún nhún vai:

“Tùy ngươi thôi, thích thì ta sẽ tra thử xem sao, bản thân ngươi trên núi cũng phải cẩn thận một chút, đừng để đến lúc ta tra ra rồi thì ngươi lại ngỏm củ tỏi là không hay đâu”

[Dịch giả - dnp]

Ngày kế tiếp, ánh nắng vàng tươi giữa bầu trời trong xanh đang phủ vàng toàn bộ Lưu Hương Phố, trên một khoảnh đất nhỏ bên ngoài cung điện, Dịch Hân đang ngồi cùng Nhan La thưởng trà tán gẫu

Hương trà thơm ngát lượn lờ khắp nơi, Nhan La nhận lấy chén trà từ tay Dịch Hân, hai mắt lim dim nhấp nhẹ một ngụm rồi thở dài:

“Đúng là trà ngon mà”

Dịch Hân bên cạnh nghe thế liền cười hì hì, bàn tay trắng nón của nàng khẽ xoay chuyển rồi cũng tự rót cho mình một ly

Nhan La vừa khẽ vỗ nhẹ lên bàn trà vừa mang theo mấy phần ý cười mà than thở

“Uống trà tu hành, lòng yên tĩnh như nhược thủy, cái loại cảnh giới này lúc còn trẻ ta được nghe sư phụ nói qua mấy lần nhưng phải đến tận bây giờ ta mới mơ hồ cảm giác được.”

Dịch Hân ở một bên cười nói:

“Làm sao có khả năng, sư thúc ngươi đạo hạnh cao như thế, khẳng định đã sớm vượt qua loại cảnh giới mà sư tổ nói này rồi.”

Nhan La trừng mắt nhìn nàng, cười mắng một câu:

“Tiểu cô nương, toàn nịnh nọt mù quáng thôi, Sư tôn ta đạo hạnh thông thiên, chính là cao thủ Nguyên Anh chân nhân, ngươi nói ta có chỗ nào so được với lão nhân gia hả?.”

Dịch Hân le lưỡi một cái.

Nhan La uống hết chỗ nước trà trong tay, đem cái chén trả lại khay trà cảnh đó, Dịch Hân thấy thế thì tiếp tục châm thêm cho nàng đồng thời hỏi

“Sư thúc có thể qua chỗ bế quan của sư phụ ta nhìn một tí không, sao mãi vẫn chưa có động tĩnh gì cả?”

Nhan La đột nhiên trầm ngâm, trong ánh mắt bà xẹt qua một tia lo lắng mơ hồ:

“Ngươi nói cũng đúng, theo lý thuyết thì không nên trì hoãn lâu như vậy, chẳng lẽ thời điểm phá tan cửa ải cuối cùng kia đã xảy ra vấn đề nan giải gì đó hay sao?”

Dịch Hân thất sắc truy vấn

‘Sư bá nói gì cơ, sư phụ ta gặp nguy hiểm sao?”

“Cửa ải cuối cùng này là cửa ải sinh tử, quá quan thì tìm được đường sống, nếu mà lùi lại thì sẽ gặp nguy hiểm thôi, ý của ta là như vậy, mọi thứ đều tồn tại nguy hiểm mà”

“Ai …”

Dịch Hân có chút thất thần, một hồi lâu sau mới khe khẽ thở dài.



Nhan La nhìn dáng vẻ của nàng, không nhịn được mà an ủi:

“Không sao đâu, lão già kia tuy bình thường không chút đứng đắn, miệng thì luôn nói lời thô bỉ nhưng sống dai lắm, không chết được đâu mà lo”

Dịch Hân chỉ miễn cường cười nói:

“Con biết rồi, hi vọng sư phụ cát nhân thiên tướng, phá quan thành công”

Thời điểm Nhan La còn muốn an ủi thêm vài câu thì bỗng nghe có tiếng bước chân từ ngoài vọng vào, chỉ một lát sau thì vang lên âm thanh dễ nghe truyền vào:

“Nhan La có ở đây không ạ, đệ tử Tô Thanh Quân có việc cần bái phỏng”

Nhan La còn muốn nói nữa cái gì thời điểm, bỗng nhiên chỉ nghe ngoài phòng có tiếng bước chân vang lên, một lát sau một cái lanh lảnh thanh âm dễ nghe truyền vào, nói: “Nhan La sư thúc có thể ở sao? Đệ tử Tô Thanh Quân, chuyên tới để bái kiến.”

Nhan La cùng Dịch Hân đều là ngẩn ra, cả hai lập tức sửa sang lại tư thế, một lát sau Nhan La chậm rãi trả lời:

“Ta ở đây, ngươi qua đây đi.”

Một đạo xích ảnh nhàn nhạt lướt qua, Tô Thanh Quân trên mình khoác đang khoác Xích Vũ Y nhẹ nhàng đi vào hướng Nhan La thi lễ:

“Tô Thanh Quân bái kiến Nhan La sư thúc”

Nhan La mỉm cười nói:

“Ngươi bây giờ cũng đã là tu sĩ Kim Đan, không cần đa lễ, lại đây ngồi cùng đi.”

Miệng Tô Thanh Quân nở một nụ cười ôn hòa rồi lễ phép nói:

“Đa tạ sư thúc.”

Dịch Hân bên cạnh cũng đứng lên hướng Tô Thanh Quân chào hỏi:

“Tô tỷ tỷ, ngươi đến rồi a.”

Tô Thanh Quân hướng nàng gật đầu mỉm cười nói:

“Cũng mấy người chưa gặp muội rồi, trông có vẻ xinh đẹp lên mấy phần rồi đó.”

Dịch Hân cười hì hì, rót thêm một chén trà đặt ở trước mặt Tô Thanh Quân mời:

“Tỷ tỷ uống trà.”

Tô Thanh Quân cảm ơn nàng, nhấp một ngụm rồi hướng tới Nhan La nói:

“Sư thúc, lần này là ta cố ý đến cảm tạ sư thúc.”

Nhan La vung vung tay, nói:

“Một chút việc nhỏ, không đáng nhắc đến.”

Tô Thanh Quân vẫn nghiêm mặt thành khẩn đáp:

“Hồng Phách Đan luyện chế không dễ, đã tốn nhiều linh tài rồi còn tổn hao tâm thần của ngài giúp ta luyện đan nữa, vì đó mà ta có thể đột phá cảnh giới Kim Đan, phần ân đức này Thanh Quân suốt đời khó quên. Gia phụ cũng đã cố ý căn dặn phải nhất định cung kính cảm tạ sư thúc”

Nói xong nàng lấy một cái hộp ngọc ra, hai tay nâng lên hướng tới Nhan La đang ngồi trước mặt:

“Một chút tâm ý của đệ tử, chẳng thể báo đáp nổi ân tình của sư thúc chỉ mong sư thúc nhận cho”

Nhan La cười cười, nhìn Tô Thanh Quân một lát rồi mới thở dài nói

“Cha ngươi thật là tốt số, sinh được một nữ nhi xuất sắc như người, thực sự ta là người ngoài mà cũng không kiềm được lòng yêu thích với ngươi”

Tô Thanh Quân hơi cúi đầu, trên mặt dần lộ ra vẻ đỏ ửng ngại ngùng, nhìn qua lại càng đẹp như thiên tiên, như bách hoa đang chập chờn trong gió

“Cảm ơn sư thúc quá khen”

Nhan La đánh giá nàng một hồi, mỉm cười nói:

“Nhìn ngươi khí tức trầm ổn, cảnh giới đã gần như vững chắc rồi chứ?”

Tô Thanh Quân trả lời:

“Gần đủ rồi, bất quá thời điểm mấy ngày gần đây lúc tu luyện vẫn còn chút tâm thần bất định mà thôi. Gia sư đã dặn dò quá, cho ta phục dụng một chút Ưng Quả, đại khái khoảng một tháng là sẽ hoàn toàn ổn định.”

Nhan La gật gù:

“Ưng quả đối với những người tu luyện “U Nguyệt Quyết” như ngươi mà nói có sự giúp ích rất lớn, sư phụ người làm rất đúng.”

Tô Thanh Quân nở nụ cười, đứng lên nói:

“Vì lẽ đó Thanh Quân lần này lại đây là lại muốn phiền ngài một lát.”

/139