Thiên Ảnh

Chương 130 - Chân Quân Triệu Kiến

/139


***[Dịch giả - dnp]***

“Lục đại ca, ‘Lam điệp lộ’ là cái gì vậy?”

Dịch Hân nhìn Lục Trần, hơi nghi hoặc một chút hỏi

“Trước đây ta đều chưa từng nghe nói đến, là một loại linh tài hiếm thấy sao?”

Lục Trần con ngươi hơi rụt lại, chỉ chốc lát sau, hắn hít vào một hơi thật dài, sắc mặt lập tức khôi phục vẻ bình thường, hắn mỉm cười, nói:

“À, cái kia không phải linh tài, kỳ thực chỉ là một loại rượu ngon mà thôi, không đáng giá.”

“Là rượu a.”

Dịch Hân nhún vai một cái, có thể thấy nàng đối với rượu loại đồ vật như rượu không có chút hứng thú, lập tức cáo biệt Lục Trần một tiếng, đang định xoay người rời đi.

Thế nhưng đúng lúc này, Lục Trần lại gọi nàng lại.

Dịch Hân nói:

“Lục đại ca, còn có việc sao?”

Lục Trần trầm mặc chốc lát:

“Dịch Hân, thường ngày ngươi phải cẩn thận một tí, đừng dễ dàng quá mức mà tin tưởng người khác.”

Dịch Hân hơi kinh ngạc

“Lục đại ca, ngươi nói như thế là có ý gì? Là vừa nãy ta truyền lời không đúng sao?”

“Thực ra cũng không phải...”

Lục Trần lắc đầu cười khổ một cái, sau đó tằng hắng một tiếng rồi nhẹ nhàng chuyển hướng đề tài.

“Trên đời này quá nhiều người xấu, ngươi tuổi còn trẻ, xem ra còn có chút ngốc nghếch, ta sợ ngươi chịu thiệt.”

“Này, ai ngốc hả!”

Dịch Hân quả nhiên trong nháy mắt liền bị của lời nói hắn làm lệch hướng suy nghĩ, luôn miệng kêu la giận dữ, thở phì phò phản đối.

Lục Trần cười gật gù:

“Thì ý của ta đại khái chính là ý ngươi hiểu đó, à đúng rồi, còn có cái tên Hạ Trường Sinh lúc nãy nữa, ngươi không có việc gì thì cũng cách xa hắn ra một chút. Vạn nhất hắn thật sự chó cùng rứt giậu muốn đối phó ta rồi ngộ thương đến ngươi thì lại gay go.”

Dịch Hân gật gù:

“Ta biết rồi, ngươi yên tâm đi.”

Nói xong nàng liền xoay người rời đi, nhìn bước chân nhẹ nhàng của nàng, có vẻ như là đang có tâm tình không tệ. Lục Trần nhìn bóng lưng nàng đi xa, trầm mặc đứng im một lát rồi xoay người lại, miệng hắn bỗng thấp giọng mắng một câu: “Tên mập mạp đáng chết, muốn làm cái gì không biết!”

*************

Bên dưới Cẩu Đầu Sơn, A Thổ một đường chậm rãi chạy tới, thời gian vụ địa chấn đi qua cũng khá nhiều ngày, đông đảo tiên cầm dị thú ngày đó chạy khỏi nơi này lại bất tri bất giác về đúng vị trí như cũ, chúng một lần nữa ngay ngắn có thứ tự chiếm cứ lấy những vị trí kỳ lạ trên núi.

Thời điểm A Thổ đi tới, đã bị chúng nhìn thấy.

Cả đám dị thú bắt đầu ồn ào như cái chợ. A Thổ lúc đi ngang qua một vị trí nào đó lại bị một con Tiên cầm không cẩn thận đạp một cái vào mông. Chúng còn nhớ rất rõ lúc trước A Thổ bị chật vật quăng từ trên đỉnh ngọn núi xuống, nhìn dáng dấp các dị thú thì chúng đều dùng một loại ánh mắt xem thường, cười trên sự đau khổ của người khác mà nhìn A Thổ. A Thổ cẩn thận từng li từng tí một hướng về địa phương trên đỉnh Cẩu Đầu Sơn mà đi đến.

Cái bóng khổng lồ kia vẫn sừng sững ở trên đỉnh núi.

Tê Giác, Mãnh Hổ, Hùng Sư, Đại Tượng, Bạch Hạc, … hàng loạt những tiên cầm dị thú mà A Thổ đa số gần như chưa từng gặp, chưa từng nghe thấy bao giờ.

Cũng không biết bên trong Côn Lôn sơn làm sao lại tụ tập nhiều như vậy, trong đó rất có rất nhiều dị thú hung ác, lúc A Thổ đi qua lãnh thổ thì chúng nó hoặc gầm lên, hoặc quấy nhiễu, hoặc đe dọa, làm cho A Thổ sợ đến mức phải cẩn thận từng bước một, chỉ lo chính mình không cẩn thận liền trở thành món ăn trong bụng người khác.

Thật vất vả mãi nó mới chậm rãi bò lên được tới đỉnh Cẩu Đầu Sơn, đoạn đường này nó thực sự rất lao lực, A Thổ mệt đến lè lưỡi ra mà thở dốc, sau một hồi lâu nghỉ ngơi nó quay đầu nhìn lại cái hình bóng to lớn kia thì chỉ thấy một con Thanh Ngưu to lớn đang nằm ở đỉnh núi, hai mắt lim dim, phảng phất dường như là đang ngủ gà ngủ gật.

A Thổ chờ đợi một hồi, sau đó bắt đầu nhấc chân tiến về hướng Thanh Ngưu, thời điểm đó, Cẩu Đầu Sơn trên dưới hoàn toàn yên tĩnh, không biết có bao nhiêu tiên cầm dị thú ánh mắt đều nhìn phía chỗ cao của đỉnh núi kia, chờ đợi một cái bóng đen bị ném xuống.

A Thổ từ tốn lắc lắc cái đuôi, chậm rãi đi tới bên cạnh đầu Thanh Ngưu trông như núi nhỏ kia. Nhìn dáng dấp nó thì vẫn đang cẩn thận từng li từng tí một, cả một bầu không khí yên tĩnh bao vây cả ngọn núi, nhìn vẻ mặt nó thì xem ra tựa hồ nó cũng đang có chút lo sợ.

“Gâu...” A Thổ kêu lên một tiếng có chút trầm thấp, âm thanh mang theo một chút do dự xen lẫn một tia nghi hoặc, hỏi dò.

Lúc này, đột nhiên một vệt bóng đen từ không trung xẹt qua, chính là cái Ngưu Vĩ vừa thô to lại vừa nhạy bén dị thường của đầu Thanh Ngưu kia đang quất tới. Nhất thời, toàn bộ cả bầy dị thú trên Cẩu Đầu Sơn đều kích động hẳn lên, chúng từng con từng con đều trợn to hai mắt nhìn chằm chằm đỉnh núi. Dường như chỉ cần nháy mắt cái là chúng sẽ bỏ qua một vở kịch hay

Chỉ chốc lát sau, cái đuôi kia lại nhẹ nhàng hạ xuống khẽ mơn trớn lớp da lông đen mượt ở trên lưng con Hắc cẩu đang đứng trước mặt Thanh Ngưu rồi sau đó thu về.

Thanh Ngưu khẽ mở mắt một rồi nhắm lại, ngáp ruồi một cái.

Cả đám dị thú ngây người như phỗng, đứng hình tập thể.

Toàn thân A Thổ khẽ run lên một lúc đầy kích động, bỗng nó nhảy lên, chạy chạy thẳng lại đỉnh tiểu sơn bên cạnh, đối diện với toàn bộ dị thú phía dưới Cẩu Đầu Sơn mà kêu to lên: “Gâu gâu gâu gâu! Gâu gâu! Gâu ...” Dường như đang đắc ý khoe mẽ. Các ngươi thấy gì không, ta là bằng hữu của Thanh Ngưu lão đại đó, các ngươi cứ liệu hồn.

Từ trên xuống dưới của Cẩu Đầu sơn rặt một mảnh tĩnh lặng.

Chỉ có gió núi thổi qua từng cơn, làm cho hình dáng con Hắc Cẩu đang đứng ở trên đỉnh núi kia có vẻ đặc biệt uy phong.

**********

Buổi trưa Lục Trần tùy tiện tìm một cái cớ rồi xuống núi, đi thẳng tới cái tiệm rách nát của lão Mã ở Côn Ngô Thành.

Xuyên qua mấy con đường phồn hoa, hắn tựa hồ đối với náo nhiệt xung quanh ngoảnh mặt làm ngơ không chút hứng thú cứ thế đi thẳng, lúc gần đến hắn cũng không có trực tiếp đi vào, mà ở khu vực ngoại vi của hẻm nhỏ đi đi lại lại mấy vòng sau đó lại đợi nửa canh giờ lúc này mới đi vào hẻm nhỏ dẫn tới cái cửa tiệm rách nát Hắc Khâu Các.

Tên mập mạp lão Mã đang nằm mơ màng trên cái ghế yêu thích của hắn thì nghe được tiếng bước chân ai đó, hắn giật mình một cái nhảy cẫng lên, đến con mắt cũng không mở mà miệng đã tươi cười liên tục luôn miệng nói: “Khách quan giá lâm, bản điếm linh tài đa dạng, giá tiền tiện nghi ... Nha, là ngươi a.”

Lục Trần nhìn hắn, cười lạnh nói: “Là ta đến rồi đây, cái vẻ mặt cứ như gặp quỷ của ngươi là có ý gì?”

Lão Mã ngáp lớn một cái rồi thở dài:

“Ta này không phải cho rằng rốt cục có khách tới cửa sao, không ngờ lại là ngươi nên có chút thất vọng thôi”

Lục Trần “Phi” một tiếng, nói:

“Ngươi cứ tiếp tục nằm mơ đi, cái cửa hàng này từ lúc khai trương tới nay, ngươi kiếm mấy chuyến làm ăn rồi, nói cho ta nghe một chút.”

Lão Mã tằng hắng một cái, nghiêm mặt nói:

“Chuyện của quá khứ liền không đề cập tới, chúng ta phải hướng về trước mà tiến lên. Lại nói nằm mơ thì có cái gì sai, vạn nhất nó lại thành sự thật thì sao?”

Lục Trần giơ ra một đầu ngón tay ra khua đi khua lại trước mặt hắn một hồi, sau đó sắc mặt hơi trầm xuống, nhìn chằm chằm lão Mã, nói:

“Ngươi nói rõ ràng cho ta, đột nhiên đem tiểu cô nương kia Dịch Hân kéo vào là có ý gì?”

Lão Mã nhún nhún vai, nói:

“Có chút việc gấp tìm ngươi, gần đây ngươi lại một mực không xuống núi, ta không phải không có cách nào khác sao.”

Lục Trần không khách khí nói:

“Nói láo! Ngươi tin tức linh thông như vậy, phương pháp nhiều như vậy, ở Côn Lôn Phái muốn tra ai liền tra ra ngay, ám tử ở trên núi có hàng tá. Ngươi gọi ai lại thông báo cho ta không được, nhất định phải kéo một cô nương vô tội như nàng vào?”

Lão Mã nhìn Lục Trần, cười cợt, nói:

“Làm sao nóng thế, rất ít khi nhìn ngươi có vẻ quan tâm đến người khác như vậy nha.”

Lục Trần “Hừ” một tiếng, nói:

“Ngươi đừng có mà đến kích thích ta, chiêu trò kiểu đó chúng ta đã sớm chơi cho nhuần nhuyễn rồi. Ta đây là nói cho ngươi biết, Dịch Hân không liên quan đến việc này, ngươi đừng có mà ...”

“Chớ liên lụy nàng?” Lão Mã nhìn hắn, sắc mặt khẽ nói, “Ngươi có ý này?”

Lục Trần như là nghĩ tới điều gì, nhíu mày không nói gì.

Lão Mã lập tức cười cợt, nói:

“Ngươi còn nhắc đến ám tử, bọn họ cùng ngươi thì khác gì nhau. Nếu như thời điểm gặp nguy hiểm, tính mạng bọn họ cũng có thể đem giao cho ta, cho nên nếu như muốn ta chọn ra bảo vệ ai, ta đương nhiên muốn bảo đảm người của ta rồi.”

“Còn cái tiểu cô nương Dịch gia kia, từ cái ngày bắt đầu quen biết ngươi thì đã xác định là sẽ nhất định gặp phải xui xẻo, ngươi giả bộ ngốc cái gì ở đây? Có phải là trước mặt nàng ta làm cái gì là Lục đại ca đến nghiện rồi không, coi chính mình là người tốt luôn rồi, ngươi có thể hộ nàng một đời bình an sao?”

Lục Trần bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng, nhìn thẳng lão Mã.

Lão Mã cũng không né tránh, lạnh lùng nhìn hắn.

Bên trong cửa hàng, bầu không khí hoàn toàn lạnh lẽo.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Lục Trần bỗng nhiên nói:

“Ngươi bình thường tuyệt sẽ không như vậy nói chuyện với ta, đã xảy ra chuyện gì?”

Đống thịt mỡ trên mặt lão run lên một hồi, xem ra hình như đột nhiên có chút dáng vẻ căm tức, cả giận nói:

“Nói hươu nói vượn, lão tử xưa nay chính là ngay thẳng như thế!”

Lục Trần dứt khoát không thèm nhìn hắn, quay đầu liếc mắt nhìn cửa hàng xung quanh, trong miệng lẩm bẩm nói:

“Nhìn qua thì cũng không có sát thủ mai phục hay cái gì a, hay là giấu ở bên ngoài?”

Dừng một chút, hắn bỗng nhiên bước về phía trước mặt lão Mã một bước, duỗi tay nắm lấy trên mớ thịt mỡ trên mặt hắn mà xoa nắn một hồi.

Lão Mã kêu một tiếng, thoát khỏi bàn tay của hắn, cả giận nói:

“Ngươi đang làm cái mẹ gì thế?”

“Ta thử một chút xem ngươi có phải bị dịch dung thế thân hay không, biết đâu có người cố ý bảo người chuẩn bị độc dược đến hại ta thì sao.”

“Phi phi phi!”

Lão Mã bắn nước bọt tung tóe suýt nữa bắn cả lên mặt Lục Trần, reo lên:

“Độc cái đầu ngươi, cả nhà ngươi mới ăn độc dược, trong bụng ngươi toàn là mấy cái suy nghĩ hiểm độc kia thôi à.”

Lục Trần vỗ vỗ tay, dùng ánh mắt loại miệt thị nhìn lão Mã, nói:

“Lần sau nhớ rửa mặt nhiều vào, một tên béo mặt đầy dầu, bẩn không chịu được.”

Lão Mã đạp một cước, Lục Trần nhẹ nhàng mà né qua.

Lão Mã trong miệng vẫn lầm bầm hùng hổ giơ tay chỉ vào một phương hướng, tức giận nói: “Đi qua chỗ kia.”

“Làm gì?”

“Hắn muốn gặp ngươi.”

Lục Trần bỗng nhiên trầm mặc lại, nhìn lão Mã. Sắc mặt giận dữ trên mặt Lão Mã trong nháy mắt đó biến mất không còn tăm hơi, trong ánh mắt nhìn Lục Trần có xẹt qua một tia thân thiết, nhưng chỉ chốc lát sau, vẫn là thở dài, nói:

“Đi thôi.”

Lục Trần gật gù, hướng về cái đường phía sau sân kia mà đi tới, đi được hai bước thì chợt nghe lão Mã phía sau mở miệng nói với một tiếng:

“Đúng rồi, sau này chính ngươi phải căn dặn cái tiểu cô nương Dịch gia một hồi.”

Lục Trần đứng khựng lại, cũng không thèm quay đầu, nói: “Làm sao?”

Lão Mã khẽ nói: “Cô nương kia tuổi trẻ không hiểu chuyện, quá mức dễ tin người khác, ta chỉ nói vài câu nàng liền tin là thật, thậm chí còn không nghĩ tới hỏi một chút ta là làm sao mà biết ngươi cùng nàng có quan hệ.”

Lục Trần lặng lẽ không nói gì, sau một chốc sau chậm rãi lắc đầu một cái, vẫn không nói cái gì cả, đi thẳng về hướng phía hậu viện.

Xuyên qua con ngõ hẹp dài, hắn liền nhìn thấy cái ngồi nhà tứ phương nho nhỏ quen thuộc, chỉ là nhìn kỹ lại có chút không giống nhau, so với lần đầu hắn nhìn, đột nhiên lại nhiều thêm một bóng người.

Đó là một bóng người mập mạp to lớn, thời gian hắn ngồi ở đó bên trong khu nhà nhỏ, thậm chí cho người một loại ảo giác là hắn cơ hồ choán hết cả căn nhà.

Áo bào rộng thùng thình, ngồi khoanh chân, thêm cái đầu trọc, tất cả đều chỉ ra rõ thân phận của người này.

Một con chim chẳng biết ở đâu ngẫu nhiên bay qua từ phía trên viện tử này, tựa hồ có hơi mệt mỏi, hay là có chút ngạc nhiên, chậm rãi uỵch cánh rơi xuống, cuối cùng dừng lại ở của trên cái đầu trọc của bàn tử, hình như hoàn toàn không có cảm giác đến bất cứ tia địch ý nào cả, giống như là nó chỉ cảm giác được ở dưới chân chỉ là một tảng đá mà thôi.

Thiên Lan chân quân nhìn về phía trước, khẽ mỉm cười, hướng Lục Trần vẫy vẫy tay, ôn hòa nói: “Ngươi đến rồi à, ngồi đi.”


/139