Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương

Chương 59 - Chương 58

/88


Edit: Phong Nguyệt

Tiểu hồ ly đột nhiên từ trong ngực của Nam Cung Tự giãy dụa thoát ra ngoài, thở hổn hển chửi thề một câu! Thiếu chút nữa làm nó nghẹt thở chết rồi…. Nhìn Hiên Viên Dật thân mật ôm Nam Cung Tự, ánh mắt của Tiểu Hồ tràn ngập địch ý trừng mắt về phía Hiên Viên Dật, thật giống như đang nói..., đừng đụng chủ nhân của nó! Móng vuốt sắc bén bất chấp tất cả hướng gương mặt tuấn mỹ hung hăng cào ba cái.

Trên gương mặt tuấn mỹ của Hiên Viên Dật để lại ba vết cào có thể thấy rõ, khóe miệng khẽ run rẩy, chậm rãi đặt Nam Cung Tự xuống dưới đất, ánh mắt hung thần ác sát giống như đao sắc bén nhọn bắn về phía Tiểu hồ ly, thật giống như muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy.

Lông măng trên người của Tiểu hồ ly dựng thẳng, nhìn ánh mắt hung thần ác sát của Hiên Viên Dật, nó sợ hãi, nhảy trên đầu vai của Nam Cung Tự, cặp mắt trong suốt như nước lóe ra ánh sáng rực rỡ, uất ức nói thầm: Ô ——

Nam Cung Tự đưa tay ôm Tiểu hồ ly vào trong ngực, đảo mắt nhìn về phía Hiên Viên Dật, ánh mắt kia thật giống như muốn ăn tươi nuốt sống Tiểu Hồ dd’đđ’ll’qq’đđ’, lông mày đen nhăn nhẹ: Dật không thể như vậy!

Khóe miệng của Hiên Viên Dật không khỏi giựt giựt, rõ ràng là con hồ ly đáng chết này chọc giận hắn trước, làm sao lại thành hắn không phải rồi hả? Than nhẹ một tiếng, mí mắt nhướng lên nhìn về phía Nam Cung Tự, dd’đđ’ll’qq’’đđtròng mắt màu hổ phách thâm thúy lóe lên một chút ánh sáng nhu hòa lộng lẫy. Hắn nhẹ giơ tay phải lên, nâng cằm xinh xắn của Nam Cung Tự, nâng khuôn mặt ngọc lên, môi mỏng nhếch lên nụ cười làm say lòng người, Được, nghe Ái phi là đúng.

Một cơn gió lạnh từ từ thổi qua, cuốn mái tóc hai người lên, ánh mắt ngây ngô của Nam Cung Tự mê nhìn bộ dáng này của hắn.

Tròng mắt Hiên Viên Dật ở dưới ánh trăng cực kỳ xinh đẹp, tròng mắt màu hổ phách của hắn thật giống như một viên đá óng ánh trong suốt, mang theo sự sâu sắc làm người khác dịu dàng say mê.

Tự . . . . Kèm theo một tiếng dịu dàng như nước, nghênh đón ấy là lồng ngực rắn chắc ấm áp.

Mộ Thiên Vấn lẳng lặng nhìn, nụ cười hưng phấn trên mặt phai nhạt đi, mặc dù trong mắt còn đang nhìn hai người trước mắt, nhưng mà trong nội tâm lại là một mảnh mờ mịt, hiển nhiên tâm hồn đã sớm không biết bay tới đâu rồi.

Thời gian như nước trôi qua, trong nháy mắt đã là đầu mùa xuân năm sau rồi.

Một đề tài mà nói nhiều lần làm cho bách tính cảm thấy bực bội, khô khan, thời gian dần trôi qua chủ đề bên trong thành có liên quan tới nhà Nam Cung bị diệt môn dần dần yên ắng xuống.

Ngày này là Nguyệt thực chi dạ, cũng là mỗi năm thành Lạc Dương mở hội trăm hoa một lần.

Mỗi năm mùng một tháng chạp hội trăm hoa sẽ được tổ chức, cách mùa xuân còn có bảy tám ngày, đến nay đã tổ chức được năm trăm năm, ngoại trừ lễ mừng năm mới đây là ngày mà bách tính coi trọng nhất.

Ở nơi này một ngày, phố Đông Nam Tây Bắc bố trí lôi đài tỷ thí.

Phố Đông là Đông Uyển điện, là một Tứ Hợp Viện, trong đại viện bố trí một cái lôi đài tỷ võ, mọi người tới lôi đài tỷ võ đều là nhất đẳng cao thủ.

Phía Tây là Tây hương uyển, là một lầu các ưu nhã rất khác biệt, chỗ cao nhất trên lầu các được bố trí một cái lôi đài khiêu vũ, bình thường các tiểu thư khuê các sống ở trong khuê phòng nhất định sẽ có mặt, chen lấn đoạt hạng Vũ cơ thứ nhất.

Phố Nam là Sách di các, nơi này tụ tập rất nhiều văn nhân nhã sĩ(người có ăn có học), bọn họ chơi chữ, ngâm thơ đối câu, bày ra bản lĩnh xuất chúng. Dĩ nhiên nơi này cũng tụ tập không ít Tiểu thư khuê phòng nào đó, may ở chỗ này tìm được đối tượng.

Mà Phía Bắc là Phượng Hoàng lâu là nơi quan lại quyền quý đến uống rượu mua vui.

Ngày này trong thành Lạc Dương các con phố lớn ngõ nhỏ đều đầy tiếng người huyên náo, tiếng đứa trẻ vui cười đùa giỡn, dd’đđ’ll’qq’’đđxung quanh hai bên đều nghe được tiếng la hét của thương nhân, nếu người nào không biết còn tưởng rằng đây là lễ mừng năm mới.

Trong đình đài Thúy Tâm(là nơi nghỉ chân), Nam Cung Tự đang nhàm chán nằm lên lan can đá, cầm đồ ăn trong tay rải vào trong hồ nước. Nhìn mấy trăm con cá vàng chen lấn cướp đồ ăn, nàng than nhẹ một tiếng, xoay người ngồi xuống.

Như Nguyệt đứng ở một bên thấy Vương phi thỉnh thoảng than thở, cau mày nói: Vương phi, người bị làm sao thế?

Nam Cung Tự đột nhiên đứng lên, hướng về phía Như Nguyệt nói: Ta muốn ra ngoài đi dạo.

Như Nguyệt nhíu mày một cái, ngay sau đó trên mặt lộ ra vẻ do dự, Nhưng Vương Gia trước khi đi liên tục dặn dò nô tỳ không thể để cho Vương phi đi ra ngoài. Suy nghĩ một chút, nàng cười nói, Nếu không người xem như vậy được không, nô tỳ đi tìm mấy người hát hí khúc, cho người giải buồn.

Hôm nay chính là hội trăm hoa một năm một lần, Sư tỷ nào có tâm tư nghe hí khúc, chắc là trong lòng của Sư tỷ đang ngứa ngáy muốn ra ngoài đi một chút. Chỉ thấy trên người Mạc Sầu khoác một áo choàng đang đi tới.

Lời nói này thấm vào trong lòng của Nam Cung Tự, sáng sớm hôm nay Hiên Viên Dật bị hoàng thượng triệu kiến vào hoàng cung, nói là buổi tối mới có thể trở về, nàng bực bội đến luống cuống, nghe nha hoàn nói đến hôm nay ở thành Lạc Dương tổ chức hội trăm hoa mỗi năm một lần, nàng liền muốn ra ngoài đi dạo.

Nhưng mà sao lời nói này cứ lặp đi lặp lại, hắn là ai?

Ánh mắt kỳ quái lộn xộn của Nam Cung Tự nhìn Mạc Sầu, cau mày nói: Tại sao ngươi gọi ta là Sư tỷ, chúng ta quen nhau sao?

Mạc Sầu nghe vậy đầu tiên là bị lời nói bất thình lình của nàng làm cho giật mình, sửng sốt hết nửa ngày mới tỉnh hồn lại, ngay sau đó trên mặt hắn lộ ra vẻ mặt uất ức, ánh mắt tràn ngập u oán nhìn chằm chằm vào Nam Cung Tự, chu mỏ nói: Sư tỷ thật quá đáng! Mạc Sầu mới trở về Võ Đang không bao lâu, tỷ liền quên đệ luôn rồi.

Trước đây không lâu nhận được thư của sư huynh, đi một chuyến trở về Võ Đang, trong nháy mắt, Sư tỷ quên hắn luôn rồi, còn làm bộ dáng như muốn đả thương người nữa.

Nam Cung Tự sững sờ, trong lòng âm thầm nghĩ ngợi, nghe giọng điệu của hắn có vẻ bọn họ có quan hệ sư tỷ đệ, sư phụ của nàng là ai?

Trong đầu đột nhiên lướt qua nụ




/88