Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương

Chương 18 - Chương 17

/88




Huyết sắc nhanh chóng tràn ra, theo miệng vết thương mà chảy ra, con mắt sâu của Hiên Viên Dật co lại, người áo đen chỉ mũi kiếm về hướng Nam Cung Tự, rất rõ ràng, bọn họ nhắm về phía nàng .

Môi mỏng của hắn mím chặt thành một đường thẳng, nhịn đau, vung bảo kiếm trong tay lên bảo hộ ở trước mặt nàng, chợt chém đứt sợi dây ngựa, ý bảo nàng ngồi trên lưng ngựa.

Từng bước từng bước ép sát người mặc áo đen, hắn không sợ hãi, không lùi bước, mà là lựa chọn bảo vệ nàng.

Ta đếm tới ba, ngươi liền cưỡi ngựa rời đi .

Ngu ngốc. Môi đỏ mọng của Nam Cung Tự khẽ nhúc nhích, mái tóc phủ xuống trán như một bóng ma, ánh mắt toàn là ảm đạm.

Ánh mắt của Hiên Viên Dật sững sờ nhìn nàng, cau mày, dùng giọng điệu ra lệnh nói: Mau lên ngựa! ddđlêquýĐôn

Ta không đi!

Ngươi. . . . . . . Chân mày Hiên Viên Dật nhíu sâu hơn, một chân quỳ trên đất, che miệng, máu từ khe hở ngón tay giữa chảy ra giọt máu, độc đã lan ra khắp toàn thân, hơn nữa sau lưng lại bị thương, sợ là không chống đỡ được nữa rồi.

Chỉ thấy hơn mười thanh kiếm lạnh lẽo hướng hắn chém tới, Không cần. Giọng nói nhàn nhạt từ miệng Nam Cung Tự phát ra, chỉ thấy hơn mười thanh kiếm bị gảy lìa ra, hóa thành lưỡi dao rơi trên mặt tuyết.

Tự ? Con mắt Hiên Viên Dật phóng đại, người đứng ở trước mặt hắn toàn thân phát ra một cỗ ánh sáng, cả người lơ lửng giữa không trung, cặp mắt kia vốn là trong suốt như đầm nước bây giờ trở nên trống rỗng vô hồn, đầu tóc đen nhánh được bao bọc trong ánh sáng lập tức biến thành màu bạc, theo gió phấp phới bay lên, hai bên tai toàn là lông lá, từ làn váy chậm rãi mọc ra chín cái đuôi trắng như tuyết, trong miệng lẩm bẩm nói: Không...không nên. . . . . .

Người áo đen bị một màn này dọa sợ trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, lưỡi dao trên mặt tuyết lơ lửng giữa không trung, ánh trăng phản xạ xuống lưỡi dao lập tức phản quang, gào thét hướng mười mấy tên áo đen đánh tới.

Nam Cung Tự hai chân chậm rãi rơi trên mặt tuyết, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương nhìn từng người áo đen té trên mặt tuyết ở trước mặt nàng.

Trên đùi của Nam tử mặc áo trắng trúng một đao, khập khễnh hướng về phía sau mà đi, trên mặt tuyết đều lưu lại vết máu của hắn, xuyên thấu qua mặt nạ, trong mắt là sợ hãi khó có thể che giấu.

Bóng người Nam Cung Tự nhanh chóng biến mất, giống như tia chớp.

Làm tổn thương nam nhân của ta, chết! Giọng nói dịu dàng vang bên tai của nam tử mặc áo trắng, âm thanh phát ra lạnh lẽo, cặp mắt đen kia quá mức sắc bén, thân thể nhỏ nhắn có một loại hơi thở lạnh lẽo, đôi tay trắng nõn như ngọc tàn nhẫn bóp cổ nam tử mặc áo trắng, đường cong trên

/88