Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương

Chương 17 - Chương 16

/88


Đó là đương nhiên! Từ ngoài điện truyền đến một giọng nói cực kì dịu dàng, chỉ thấy người tới là Tà U Vương, thân thể hắn mặc một trường bào màu đỏ, chân thon dài thong thả ung dung bước vào, khẽ hướng Thái hậu khom người nói: Vi thần thỉnh an Thái hậu.

Khách quý, thật là khách quý đến nha!

Nếu không phải Hoàng thượng đích thân triệu kiến hắn, sợ rằng một năm 365 ngày cũng không thấy được bóng dáng hắn.

Thái hậu vội vàng ra lệnh cho Tô công công dọn ghế tới, lại để cho cung nữ mang điểm tâm cùng nước trà ra, cười nói: Miễn lễ, nhanh ngồi xuống đi!

Khóe miệng của Nam Cung Tự khẽ co rút, ánh mắt kia là gì nha, thật giống như nàng đã làm sai chuyện gì mà mình không nhận ra.

Không cần, thời gian cũng không còn sớm, ái phi nên theo Bổn vương trở về phủ có phải hay không? Ánh mắt sắc bén của Tà U Vương khéo léo liếc Nam Cung Tự đang ngồi cạnh Thái hậu, ý cười trên khóe môi từ từ nhạt dần, hình như chưa từng để Thái hậu ở trong mắt.ddđllquydon

Nụ cười trên mặt Thái hậu có chút gượng ép, nhưng thấy Tà U Vương khẩn trương vì Nam Cung Ngọc ( Nam Cung Tự ), xem ra bà lo lắng là dư thừa rồi, lấy tay Nam Cung Tự đặt trong lòng bàn tay của mình, vui mừng vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay nàng, Nếu Tà U Vương tới đón con...Con theo hắn trở về phủ đi! Có rãnh rỗi thường đến thăm Ai gia.

Đường Uyên Tự lấy nước trà mà cung nữ đưa tới, khẽ nhấp một miếng, trên mặt nhìn rất bình tĩnh,giờ phút này trong ánh mắt hắn là sự dữ tợn khó mà che dấu.

Vâng

Bông tuyết theo gió cuồn cuộn bay lên đầy trời, xanh vàng rực rỡ, trên mái hiên Hoàng Thành phủ một tầng lớp tuyết dày đặc, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới, bức rèm theo gió phát ra tiếng chuông bạc thanh thúy dễ nghe, thị vệ canh giữ ở ngoài cửa thành tự động tránh ra, con đường một cái đã trở nên rộng rãi, trên mặt tuyết lưu lại dấu vết bánh xe thật dày.

Nam Cung Tự ngồi ngay ngắn ở bên trong buồng xe, môi đỏ như son hắc ra một ngụm sương mù giống như nước lọc, thổi hơi nhẹ vào hai tay sắp đóng băng của mình.

Hiên Viên Dật ngồi dựa vào bên cửa sổ, hai mắt hơi thu lại, con mắt thâm thúy màu hổ phách, tựa như dưới ánh mặt trời đóng băng, lạnh thấu xương, giống như chỉ liếc mắt liền có thể đóng

/88