Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương

Chương 13 - Chương 12

/88


Edit: Phong Nguyệt

Trong sương phòng, màn cửa bốn phía trên cao đang cuồn cuộn cuốn lên, ánh trăng mập mờ, hai gốc hoa quỳnh nở che khắp nơi, hương thơm nhàn nhạt từ rễ cây đàn hương tràn ngập khắp trong phòng, ánh trăng xuyên vào cửa sổ được điêu khắc hình hoa tạo thành những vệt nhỏ đen.

Nam Cung Tự lười biếng nằm ở trên giường, trong ngực ôm một con hồ ly trắng như tuyết, mắt lim dim buồn ngủ.

Trên hành lang yên tĩnh có tiếng bước chân ngày càng gần, ‘ kẽo kẹt ’ cửa bị đẩy ra một tiếng thanh thúy vang lên, người tới chính là Hiên Viên Dật, ánh mắt của hắn vẫn nhìn chung quanh, tầm mắt rơi vào trong tấm bình phong có nữ nhân đang nằm uể oải, hắn cố hít một ngụm khí lạnh, bước đi tới trước giường hẹp, khóe miệng cong lên trêu tức y hệt nụ cười, cúi người.

Nam Cung Tự mở cặp mắt sáng suốt từ từ, đập vào mi mắt là khuôn mặt tuấn dật đạm nhã, cau mày nói: Có chuyện gì sao? ^_^* Diễn*Đàn*Lê*Quý*Đôn*^_^!

Hiên Viên Dật động tác hơi chậm lại, nâng tay phải lên vuốt nhẹ trên mái tóc của Nam Cung Tự, dịu dàng cười nói: Nghe nói Ái Phi vì Bổn vương mà lấy được thuốc giải? Nói xong, nụ cười càng thêm nồng hậu, cúi đầu xuống hôn trên trán nàng một cái, Bổn vương biết nàng sẽ không nhẫn tâm để ta đi tìm cái chết.

Nam Cung Tự nhướng lông mày(tỏ vẻ khinh thường), hướng hắn liếc mắt: Vương Gia, người chết hay không chết có quan hệ gì với ta? Nàng lười biếng đứng dậy tựa trên đầu giường, từ dưới gối lấy ra một phong thư đã sớm viết xong, trong mắt hắn hiện ra bức thư, âm thanh nhạt nói: Vương Gia nếu thật muốn sống lâu trăm tuổi, như vậy xin ở phía trên ấn dấu.

Ngươi vọng tưởng! Trên người Hiên Viên Dật tỏa ra hơi thở âm trầm, ánh mắt lóe qua sắc khí bén, đoạt lấy lá thư từ trong tay nàng, xé thành mảnh nhỏ, tung lên đầy trời, giấy từ từ rơi xuống mặt đất, giờ phút này sắc mặt của hắn đen có thể so với đáy nồi, hắn nâng cằm Nam Cung Tự, giơ tay vuốt nhẹ lên gương mặt thanh tú của nàng, như đinh đóng cột nói, Nam Cung Tự ngươi từ khi bước vào Vương Phủ một khắc kia, đời này nhất định là người của Bổn Vương, chết cũng là hồn ma của Bổn vương, ngươi đừng nghĩ tới việc mà hưu thư, không phải vậy. . . . . . Nói xong, lực đạo trong tay lại tăng thêm mấy phần.

Vương Gia tính dùng sức mạnh sao? Nam Cung Tự mở mắt như nai con thanh thuần, chớp chớp mắt, ánh mắt vô tội nhìn hắn.

Ngươi mà cũng biết sợ hãi? Đôi mày thanh tú của Hiên Viên Dật cợt nhã, cái này gọi là cố tình chọc giận nữ nhân kia đã dùng ánh mắt vô tội nhìn hắn, làm cơn tức giận của hắn không có chỗ xả.

Nam Cung Tự lười biếng duỗi cái eo, xoay người nhắm mắt lại, trong miệng lẩm bẩm nói: Đêm đã khuya, thân thể này không chịu được sự giày vò của Vương Gia, mệt nhọc, cũng mệt mỏi, xin Vương Gia tự động rời đi! Nhớ đóng cửa lại.

Hiên Viên Dật thiếu chút nữa nổi đóa, Được, rất tốt! Hắn không tin không có Nam Cung Tự nàng hắn không lấy được thuốc giải chắc, xoay người một cước đá văng cửa chính, đi ra ngoài.

Đi ra đi! Hai mắt Nam Cung Tự từ từ mở ra, ánh mắt nhàn nhạt quét mắt nhìn bóng người đang núp ở phòng bên.

Chỉ thấy sắc mặt Lục Nhã phát run từ phòng bên đi ra, đến gần bên giường, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, Vương phi, xin người nhất định phải cứu ta...ta không muốn chết.

Hôm nay nàng đã giao thuốc giải cho Nam Cung Tự, tương đương với việc giao tính mạng cho nàng ta, bây giờ đối với Vương Gia đã không tạo thành bất cứ uy hiếp gì, theo tính tình của Tà U Vương, chắc chắn là ăn tươi nuốt sống nàng, nghĩ tới đây, cả người nàng nhịn không được mà sợ run cả người.

Nam Cung Tự dựa trên giường, ngón trỏ nâng mấy sợi tóc đen ở trước ngực, lạnh nhạt nói: Bổn Cung đã nói, chỉ cần ngươi giao ra thuốc giải, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi. Dừng một




/88