Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương

Chương 12 - Chương 11

/88


Móng tay nhỏ dài nhẹ nhàng xẹt qua gương mặt tuấn mỹ của Hiên Viên Dật, cười nói: Vương Gia, người giết ái tử của Hoàng thượng, chẳng lẽ người không sợ Hoàng Thượng hỏi tội xuống sao?

Bổn vương có thể nâng hắn ngồi lên long ỷ, cũng có thể tùy thời kéo hắn xuống. Hiên Viên Dật nhàn nhạt khinh thường nói, tầm mắt hắn rơi vào trong ngực nữ nhân, ánh mắt dâng lên một chút sắc khí nhu hòa, Ái phi chẳng lẽ đang lo lắng cho Bổn vương?

Nam Cung Tự nghiêm túc lắc đầu nói: Ta ước gì Vương Gia chết sớm, sớm đầu thai. Tránh cho nguy hại nhân gian.

Lông mày nam nhân như ngọn núi sụt xuống, hài hước cười nói: Bổn vương thế nào cam lòng để ngươi tuổi còn trẻ mà phải ở quả phụ đây?

Trong thiên hạ nam nhân còn nhiều, sợ gì mà không tìm được người thứ hai giống Vương Gia. Nam Cung Tự nhẹ nhàng nói, giống như chưa từng nhìn đến vẻ mặt không vui của hắn.

Được, ngươi được đấy Nam Cung Tự, ngươi chính là như vậy báo đáp ân nhân cứu mạng của mình sao, ngươi có còn lương tâm hay không? Chính mình điều động ba vạn binh mã, cố gắng càng nhanh càng tốt chạy tới cứu ngươi, tới câu cám ơn cũng không có.

Lại không ngừng rủa hắn chết sớm một chút, lại còn có ý nghĩ vui vẻ với người mới, nếu đổi lại người Vương Phi trước, sợ là chết một trăm lần cũng không đủ hắn hả giận.

Hiên Viên Dật cảm giác lông mày của mình sắp dựng lên, phổi sắp nổ tung, hung ác nói: Nếu Bổn vương chết thật, Nam Cung Tự ngươi đừng nói tái giá, ngay cả quả phụ cũng làm không được, bởi vì ngươi phải chết theo! dieendaanleequuydonn

Chết đối với nàng mà nói cũng không đáng sợ, đáng sợ là cùng người này sống cả đời.

Nam Cung Tự cười nói: Vương Gia ngài yên tâm, ta sẽ sống lâu trăm tuổi.

Hiên Viên Dật mím chặt môi, ý vị sâu xa nói: Nếu muốn sống lâu trăm tuổi, vậy ngươi nhất định phải học được là lấy lòng Bổn vương.

Khiến Vương Gia thất vọng, ta là người, không phải ‘ chó ’. Cẩu sẽ cụp đuôi lấy lòng người, Nam Cung Tự nàng sẽ không nhìn sắc mặt người khác, nếu khiến nàng trải qua cuộc sống không yên ổn, nàng cũng sẽ không để cho hắn tốt hơn.

Ngươi. . . . . . Hiên Viên Dật thiếu chút nữa nổi đóa, hắn nói một câu, nàng liền chống đối một câu, cái này đã lướt qua ranh giới cuối cũng của hắn rồi, nhưng là. . . . . . Rất kỳ quái, hắn chẳng những không cảm thấy tức giận, ngược lại còn có loại cảm giác nói không nên lời, có lẽ nàng là người đầu tiên dám dùng giọng điệu, thái độ như vậy nói chuyện với hắn.

Nam Cung Tự mơ hồ chú ý tới khi đi ngang qua bọn người kia, bọn họ rối rít dùng ánh mắt địch ý nhìn chằm chằm nàng, đó là hận muốn bắt nàng mà nuốt sống.

Cái này cũng khó trách rồi, ai bảo bọn họ nhao nhao lấy toàn bộ gia sản đánh cuộc Nam Cung Tự nàng không sống qua được ngày thứ ba, nhao nhao đặt tiền rủa nàng chết sớm một chút, nàng cứ không như bọn họ tính, sống đến một trăm tuổi để chọc tức chết bọn họ mới được. Đã qua hai tháng rồi, nàng chẳng những không có chết ở trong tay Tà U Vương, mà còn được hắn cực kỳ sủng ái.

Vừa tới cửa chính của Vương Phủ, vẻ mặt Dư quản gia tươi cười chòn đón, liếc nhìn Nam Cung Tự, cười đối với Tà U Vương nói: Vương Gia, Lục Cô Nương ở Ngưng Hương Uyển chờ ngài đã lâu.

Thái độ Hiên Viên Dật chấn động không nhỏ, hướng về phía Nam Cung Tự nói: Ở trong phòng chờ ta. Nói xong, bỏ lại


/88