Thê Khống

Chương 40 - Chương 39

/192


Khi biết bé xảy ra chuyện, Lục Vô Nghiên liền vội vàng sai Nhập Y và mấy vị thái y vẫn còn lưu lại trong phủ qua chẩn bệnh. Cho dù là biểu huynh muội, nhưng nam nữ cấm kỵ, hắn không thể tự mình vào khuê phòng của con bé để nhìn một chút. Chỉ có thể dựa vào mấy câu bẩm báo của Nhập Y mà biết tình hình của con bé, chua xót và nóng ruột trong thời gian đó thật sự rất gian nan.

Hắn biết thân thể con bé suy yếu, nên mới sai Nhập Trà ôm qua. Nhìn sắc mặt tiều tụy nhếch nhác của bé con, Lục Vô Nghiên không thể át được đau đớn cứ quặn lên trong lòng. Thật hận không thể ném đi đám quy củ thể chế rườm rà đó, cột con bé ở bên cạnh, không dời mắt dù chỉ là một hơi thở.

Hắn vốn là một người không lễ độ chỉ thích làm theo ý mình, nhưng bé con của hắn thì không phải. Nếu hắn thật sự tự chủ trương cột con bé bên cạnh, đợi con bé trưởng thành chắc chắn sẽ trách hắn. Không, cho dù là con bé sáu tuổi của hiện tại, chắc chắn cũng sẽ không vui.

Tam ca ca? Nhập Y đâu? Không phải nói sẽ thay dược cho muội sao? Phương Cẩn Chi ngó trái ngó phải, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Nhập Y. Thực tế thì nơi này chỉ có hai người là bé và Tam ca ca.

Từ trước tới nay, lửa than của viện Thùy Sao lúc nào cũng tỏa nhiệt nhiều hơn so với những nơi khác. Áo choàng trên người Phương Cẩn Chi vẫn chưa được cởi ra, chỉ một lát thôi, mà mồ hôi đã thấm ướt một mảng ở sau lưng. Ngay cả chóp mũi thon nhỏ cũng lấm tấm mồ hôi.

Nàng ấy không có ở đây.

Vậy.... không đổi dược sao? Phương Cẩn Chi nghi ngờ nhìn Lục Vô Nghiên, rồi cúi đầu nhìn bàn tay bé nhỏ của mình. Băng vải trên tay phải của bé đã tuột ra một nửa, nhìn rất lộn xộn.

Tắm rửa sạch sẽ trước đã. Lục Vô Nghiên điểm một cái lên chóp mũi Phương Cẩn Chi.

Nhập Phanh đang đứng ngay cửa, nàng ấy đi tới, bế Phương Cẩn Chi lên.

Đừng để vết thương đụng vào nước, sẽ đau đấy. Lục Vô Nghiên dừng một chút. Thôi, đừng gội đầu cho con bé trong tịnh thất. Lát nữa ôm trở về rồi gội.

Vâng. Nhập Phanh đáp một tiếng, rồi ôm Phương Cẩn Chi đi ra ngoài.

Phương Cẩn Chi vặn vẹo trong ngực Nhập Phanh, ánh mắt lướt qua bả vai Nhập Phanh nhìn Lục Vô Nghiên, trong lòng chợt cảm thấy khó hiểu – vậy thì ôm bé đến đây làm gì? Ngay cả dược cũng không đổi, chỉ bị Tam ca ca ôm lên trên đùi, bị hắn nhìn chòng chọc một lúc lâu, rồi muốn bé trở về tắm. Vậy. . . . . . Tại sao ngay từ đầu không cho tắm trước, rồi mới qua đây?

Phương Cẩn Chi nắm quả đấm nhỏ gõ lên đầu một cái, nghĩ không ra.

Nhập Phanh ôm Phương Cẩn Chi đến tịnh thất, cẩn thận giúp bé lau mình, rồi thay xiêm y sạch do A Tinh mang tới. Phương Cẩn Chi nâng cánh tay lên, đến trước mũi ngửi ngửi, rồi cười nói: Hết hôi rồi!

Biểu cô nương của chúng ta không bao giờ hôi. Nhập Phanh ngồi xổm trước mặt bé, khoác thêm cho bé một cái áo choàng.

Nhưng Phương Cẩn Chi lại túm lấy tóc mình, có chút do dự nói: Bằng không ta gội đầu ở đây xong rồi trở lại?

Bé túm lấy một nhúm tóc lên ngửi, chân mày nhíu lại, buồn bã nói: Chua rồi!

Tam thiếu gia có nói, trở về tẩm phòng mới gội. Nhập Phanh kéo bàn tay của bé ra, đội mũ trùm đầu lên cho bé, không nói thêm gì ôm bé trở lại.

Lúc trở lại tẩm phòng của Lục Vô Nghiên, thì nơi đó đã có thêm mấy món đồ. Trên bàn nhỏ bày một hộp thuốc, bên cạnh hộp thuốc là mấy chai chai lọ lọ. Trên bàn nhỏ bên cạnh là một chậu nước nóng, hơi nước mù mịt. Lục Vô Nghiên lười biếng ngồi trên ghế, dựa vào bàn nhỏ.

Tam ca




/192