Thê Khống

Chương 38 - Chương 37

/192




Trong mơ mơ màng màng, Phương Cẩn Chi luôn nghe thấy tiếng khóc đứt quãng của người nào đó, rồi ai nói liên miên cái gì đó. Khi bé mở mắt ra liền nhìn thấy đại phu nhân Phương gia với ánh mắt đỏ hồng. Sao đại phu nhân Phương gia lại ở đây? Bé không kịp nghĩ nhiều, lại mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Đến khi bé tỉnh lại lần nữa đã là ngày hôm sau.

Cẩn Chi tỉnh rồi? Đại phu nhân Phương gia mừng rỡ nhìn bé. Có đói bụng không? Nôn sạch ruột rồi nhất định đói bụng lắm, muốn ăn gì? A, Không không. . . . . . Đại phu căn dặn bây giờ con chưa thể ăn được cái gì. Ta sai nha hoàn mang đến cho con một chén nước ấm nhé?

Trong miệng Phương Cẩn Chi xác thực là vừa khô vừa chát, bé gật đầu một cái.

Mau, mau rót nước ấm đến đây. Đại phu nhân Phương gia vội phân phó nha hoàn bưng nước. Thật ra thì không cần bà phân phó, Mễ Bảo Nhi túc trực ở một bên nhìn thấy Phương Cẩn Chi muốn uống nước, đã vội vàng xoay người đi lấy.

Vệ mụ mụ và đại phu nhân Phương gia cẩn thận đỡ Phương Cẩn Chi dậy.

Để ta. Đại phu nhân Phương gia ngăn lại động tác muốn đút nước cho Phương Cẩn Chi của Vệ mụ mụ, bà nhận chén nước từ tay Mễ Bảo Nhi. Dùng đầu ngón tay vắt ngang thành chén để kiểm tra độ nóng lạnh, sau đó mới đưa chén đến miệng Phương Cẩn Chi, dịu dàng nói: Uống cẩn thận một chút..., nhấp thử trước một ít xem có nóng hay không.

Phương Cẩn Chi cúi đầu uống từng ngụm từng ngụm nước ấm, cảm giác khô khốc trong miệng cũng vơi dần.

Chậm một chút, chậm một chút, đừng vội. Muốn uống nữa hay không? Nhìn Phương Cẩn Chi uống sạch nước trong chén, đại phu nhân Phương gia vội hỏi.

Phương Cẩn Chi gật đầu một cái, Mễ Bảo Nhi vội vàng rót thêm một chén nước ấm.

Phương Cẩn Chi thừa dịp quay đầu nhận chén nước từ tay Mễ Bảo Nhi, nhìn về phía Vệ mụ mụ. Vệ mụ mụ nhíu mày lắc đầu một cái. Trái tim Phương Cẩn Chi không khỏi nhói lên. Bé quay đầu sang nhìn chiếc rương lớn bên cạnh giường. Rương lớn bị bao phủ bởi một lớp thảm lông, trên đó được đặt một cái giỏ may vá. Cái rương thường ngày đã bị biến thành bàn nhỏ kê đầu giường.

Phương Cẩn Chi biết nhất định là người nào đó bên cạnh bé sợ rước lấy hoài nghi của người khác nên mới che đậy như vậy.

Nhưng càng khiến trái tim Phương Cẩn Chi thắt lại. Cái rương này vốn được đặc chế, tổng cộng có hai tầng bí mật kề nhau, những hoa văn như ý được chạm khắc thật nhỏ ở mỗi góc. Ngoài mặt là để trang trí cho đẹp mắt, nhưng thực ra chính là những lỗ thông gió. Bởi vì cái rương hai tầng này điêu khắc hoa văn ngược, mà những hoa văn đó lại cực nhỏ, cho nên từ bên ngoài không thể nhìn thấy tình cảnh bên trong. Hiện tại nó đã bị thảm lông dày phủ lên, hẳn là đã che lại toàn bộ những lỗ thông khí. Sao Phương Cẩn Chi lại không sốt ruột?

Bé không biết rốt cuộc tại sao mình lại đau bụng không nhịn nổi như vậy, trong lòng rất lo sợ bánh trôi và kẹo mềm có vấn đề. Bé ngất đi còn có người kịp thời tìm đại phu cho bé, nhưng hai muội muội thì phải làm sao đây? Bây giờ thậm chí bé còn không thể mở rương ra nhìn bọn chúng một cái. Muốn lột cái thảm lông thật dày đang phủ trên mặt rương.

Trong chớp mắt, đôi mắt Phương Cẩn Chi đỏ lên.

Sao lại khóc? Có phải khó chịu hay không? Nào, uống thêm chút nước đi. Đại phu nhân Phương gia đưa nước đến khoé miệng Phương Cẩn Chi, ánh mắt của bà đầy tràn thương yêu và áy náy.

Phương Cẩn Chi cắn môi, uống từng ngụm từng ngụm nước. Khóc cũng vô dụng, chỉ có bản thân bé khỏe mạnh mới có thể chăm sóc hai muội muội thật tốt.

Lần này, Phương Cẩn Chi không uống cạn nước trong chén.

Đa tạ phu nhân.... Giọng nói của Phương Cẩn Chi rất nhỏ, khàn khàn yếu ớt.

Đừng nói chuyện, cũng đừng rầu rĩ, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát là được. Nghe Phương Cẩn Chi nói giọng khào khào như vậy, áy náy và thương yêu trong mắt đại phu nhân Phương gia càng thêm đậm. Bà nhẹ nhàng vuốt ve gò má Phương Cẩn Chi, không khỏi thì thầm: Đứa trẻ đáng thương của ta....

Cẩn Chi đã tỉnh rồi phải không? Tiểu nha hoàn vén màn lên, Tam nãi nãi và Ngũ nãi nãi cùng bước vào phòng.

Tam cữu mẫu, Ngũ cữu mẫu. Phương Cẩn Chi lấy tay chống người, muốn xuống giường.

Ngũ nãi nãi đi nhanh về trước hai bước, cản Phương Cẩn Chi lại, nói ra suy nghĩ trong lòng: Bệnh thành ra như vậy rồi, đừng ngồi dậy. Nghỉ ngơi cho thật tốt là được.

Tam nãi nãi nhẹ nhàng nhìn Ngũ


/192