Thê Khống

Chương 36 - Chương 35

/192


Tam ca ca.... Phương Cẩn Chi lay lay cánh tay Lục Vô Nghiên, nhìn hắn bằng ánh mắt đáng thương.

Lục Vô Nghiên thở dài, sờ mặt mình một cái, trên đó ướt nhẹp, tất cả đều là nước miếng của Phương Cẩn Chi.

Muội... muội giúp huynh lau! Phương Cẩn Chi xấu hổ vươn tay ra, muốn lau đống nước miếng của mình đang dính đầy trên mặt Lục Vô Nghiên.

Lúc này Lục Vô Nghiên mới đứng dậy, hắn bế Phương Cẩn Chi lên, ôm bé đi sâu vào trong rừng mai. Rừng mai bên trong phủ Vinh Quốc Công vậy mà cũng có một cái bàn đu dây, Lục Vô Nghiên ôm Phương Cẩn Chi ngồi lên bàn đu dây.

Theo nhịp điệu đung đưa nhẹ nhàng của bàn đu dây, Lục Vô Nghiên mới nói: Cẩn Chi cho rằng Tam ca ca muốn vứt muội vào phủ Vinh Quốc Công có đúng hay không?

Chẳng lẽ không đúng sao?

Ta đâu đành lòng. Lục Vô Nghiên nắm tay bé. Câu này hắn nói không thể chân thành hơn. Để Phương Cẩn Chi dời đến phủ Vinh Quốc Công? Điều này sao có thể, hắn hận không thể nuôi dưỡng con bé ngay tại viện Thùy Sao của mình.

Hắn tỉ mỉ giải thích với Phương Cẩn Chi: Phủ Vinh Quốc Công và Lục gia không giống nhau, nhân khẩu nhà bọn họ đơn giản, hơn nữa còn khiếm khuyết cô nương gia. Phủ Vinh Quốc Công có bốn nhi tử, một nữ nhi cũng không có. Tới đời tiếp theo, không ngờ cũng chỉ có nhi tử. Chỉ có vị phu nhân mà muội vừa gặp ban nãy là sinh hạ được một vị thiên kim. Vị thiên kim này quả thật được cả Phương gia yêu thương nâng niu trong lòng bàn tay. Nhưng nàng ấy lại bất ngờ qua đời, người Phương gia cũng rất đau khổ. Nhất là mẫu thân của nàng ấy.

Cái này có quan hệ gì với muội! Phương Cẩn Chi chống đối, nhỏ giọng lầm bầm.

Lục Vô Nghiên chống cằm lên đầu bé, nói: Cẩn Chi nhìn thấy dáng vẻ của Đại phu nhân khi mất đi nữ nhi yêu thương nhất có đáng thương hay không?

Phương Cẩn Chi do dự một chút, không khỏi nhớ tới đôi mắt đẫm nước của Đại phu nhân. Đôi mắt đó chất chứa bi thương nồng đậm như vậy, cho dù có che giấu thế nào, cũng không thể che giấu được.

Phương Cẩn Chi lại nhớ đến mẫu thân của mình.

Ban đầu khi nhận được tin dữ của ca ca, ánh mắt của mẫu thân cũng nhuốm đầy loại bi thương đó, làm cách nào cũng không tan được. Rồi đến khi phụ thân qua đời, ánh mắt của mẫu thân cũng chỉ còn lại một màu xám tro u ám, không hề có sức sống.

Đại phu nhân nhất định rất khổ sở. . . . . . Phương Cẩn Chi cúi đầu.

Nhưng không bao lâu, bé lại dùng sức lắc đầu một cái: Muội cũng không muốn làm nữ nhi của bà ấy!

Hoàn toàn không có khả năng, vất vả lắm mới che giấu được cặp song sinh, còn có phòng bếp nhỏ của riêng mình, có thể tránh cho hai muội muội ăn cơm thừa canh cặn mà nha hoàn lén lút mang về. Bé chuyển đi như thế nào? Mang theo hai muội muội dời đến phủ Vinh Quốc Công?

Không thể nào!

Chỉ bằng những tiếp xúc ngắn ngủi ban nãy, người của Phương gia mang đến cho Phương Cẩn Chi ấn tượng không tệ. Nhưng nếu bé không có hai muội muội, nhất định sẽ rất vui lòng dời đến ở Phương gia. Nhưng bé còn có hai muội muội, hai người thân cuối cùng của bé. Bé không thể mạo hiểm, càng không thể bỏ rơi chúng.

Nhìn vẻ mặt con bé, sao Lục Vô Nghiên lại không hiểu.

Hắn nâng đôi chân ngắn ngủn của Phương Cẩn Chi lên, xoay thân thể nhỏ nhắn lại, để bé ngồi trên đùi nhìn thẳng vào mình.

Cẩn Chi, Tam ca ca sẽ không để cho muội dời đến phủ Vinh Quốc Công. Không phải dưỡng nữ, cũng không phải làm con thừa tự, chỉ là nghĩa nữ. Muội chỉ cần trở thành thân thích với người Phương gia là được rồi. Cẩn Chi của chúng ta vẫn ở tại Lục gia, vẫn ở nơi cách Tam ca ca không xa. Thỉnh thoảng ngồi xe ngựa đến thăm những người ở Phương gia một lần là tốt rồi. Nếu như muội không muốn, cũng không cần gọi bọn họ là phụ mẫu, chỉ cần gọi nghĩa phụ, nghĩa mẫu là được.

Không. . . . . . Không cần chuyển nhà? Phương Cẩn Chi nghi ngờ nhìn Lục Vô Nghiên.

Dĩ nhiên không cần. Lục Vô Nghiên dừng lại một chút. Mặc dù Cẩn Chi của chúng ta không muốn chuyển nhà không phải bởi vì 'không nỡ bỏ Tam ca ca', nhưng Tam ca ca của muội thật sự không nỡ để muội đi.

Dĩ nhiên Lục Vô Nghiên không thể nào để Phương Cẩn Chi chuyển ra khỏi phủ Ôn Quốc Công, không phải chỉ vì hắn không nỡ, mà Phương Cẩn Chi còn là biểu cô nương đến nhà ngoại tổ phụ tìm nơi nương tựa, Lục gia đâu dễ dàng thả người




/192