Thần y đích nữ

Chương 33: 31: Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân

/250




An thị tuy biết điều, nhưng cũng là một người thông minh. Mà Tưởng Dung làm nữ nhi của nàng, tuy nói bị quy củ trong phủ ép tới có chút nhát gan, nhưng là dung mạo cũng không thua kém. Hơn nữa An thị trước đây cùng Diêu thị giao hảo, Tưởng Dung lại từ nhỏ thích kề cận Phượng Vũ Hành, trước mắt cần diễn trò nàng tự nhiên phải giúp đối phương đẩy nội dung vở kịch lên đỉnh cao.

Cho nên, An thị một cái ánh mắt đưa tớ , Tưởng Dung lập tức quỳ xuống đất mặt hiện mừng rỡ: " Tưởng Dung tạ tạ tổ mẫu, tạ mẫu thân, cũng tạ đại tỷ và nhị tỷ. "

Phượng Phấn Đại lại là một kẻ tham lam, nói cho cùng nàng chỉ là chán ghét trong phủ này áp trên đầu nàng cái gọi là dòng chính nữ, cũng không phải nhằm vào hai người Phượng Vũ Hành cùng Phượng Trầm Ngư. Cho nên trái ngược với Phượng Trầm Ngư mà nói, Nhị tỷ đã từng là dòng chính nữ này, đặc biệt trước mắt lại phải gả cho cái hoàng tử phế vật, cũng không cho nàng nửa điểm ưu việt, huống chi trước mắt nhân gia lại cho nàng một cái ân huệ lớn như vậy. Phải biết, làm thứ nữ, đồ cưới còn phải ít hơn dòng chính nữ rất nhiều nhiều nữa……, mà chia đều đồ cưới của một cái thứ nữ khác, với nàng mà nói thế nhưng nguyên bản đồ cưới khi không nhiều hơn một nửa a?

Vì thế Phấn Đại cũng lập tức quỳ xuống đất, vui vẻ lớn tiếng tạ ân: "Đa tạ tổ mẫu, mẫu thân và hai vị tỷ tỷ! "

Tưởng Dung nghĩ một lát, lại nghiêng người sang thêm câu: " Tạ ơn phụ thân. "

Hai người nha đầu một phen tạ ân, triệt để lấp miệng của lão thái thái.

Thẩm thị ánh mắt liền muốn phản kháng, An thị cùng Hàn thị hoàn hảo đúng chỗ cũng đi tới trung tâm cúi người thi lễ, cùng nói: "Đa tạ lão thái thái và đại phu nhân. "

Hàn thị trợn mị nhãn, đối với Phượng Cẩn Nguyên dịu dàng nói: " Tạ ơn lão gia. "

An thị càng là tăng cường lấp miệng lão thái thái: " Trong kinh đô ai nấy đều biết Phượng phủ lão thái thái của chúng ta từ trước đến giờ thương yêu tiểu bối, chưa bao giờ vì tam tiểu thư và tứ tiểu thư là con thứ mà nghiêm khắc hơn, thật sự là điển phạm ai nấy tán thưởng. "

Lời vừa thốt ra, cũng không quản là thật hay giả, hình tượng lão thái thái lập tức liền bị dựng nên cao lớn, cả chính bà đều có chút lâng lâng. Một tay nâng trước eo, một tay chống trượng cười híp mắt gật đầu: " Ta vừa mới đã nói, môi hở răng lạnh. "

Thẩm thị liền cảm giác lòng mình đều đang chảy máu, cũng nhìn thấy Trầm Ngư hơi lắc đầu với nàng, cùng mặt vẻ tán thành của Phượng Cẩn Nguyên, trong lòng tuy là không vui cũng phải trước tiên nuốt một hơi này xuống. Chung quanh Tưởng Dung cùng Trầm Ngư mới mười tuổi, cách ngày xuất giá còn xa lắm.

Thấy Thẩm thị cũng gật đầu, hai đứa bé quỳ trên đất lúc này mới đứng dậy, Tưởng Dung vẫn là dáng vẻ cúi đầu phục tùng, Phấn Đại trên mặt mừng rỡ như thế nào cũng không che giấu được.

Thẩm thị liếc nhìn nàng, chỉ cảm thấy nha đầu này tuổi còn nhỏ, càng không biết khi nào cũng sẽ giống Hàn thị một bộ kiều mị kia, trong bụng càng phiền chán.

Lúc này, trên đường ra ngoài Diêu thị bên kia cùng Triệu ma ma được cử ra ngoài đang vội vã mà quay về đụng vào nhau, quá thềm cửa lúc không cẩn thận còn trật chân ngã, may mà ở cửa có tiểu nha đầu đỡ lấy, nhờ vậy mới không có ngã chổng vó.

Triệu ma ma là lão nhân từ nhỏ đã hầu hạ lão thái thái, lão thái thái hiển nhiên biết nếu chẳng phải có đại sự xảy ra, quyết sẽ không để Triệu ma ma vội vã như vậy, nhanh chóng liền hỏi: " Xảy ra chuyện gì? "

Triệu ma ma thở hồng hộc, nhìn Phượng Cẩn Nguyên cũng ở đây, vội hành lễ, sau đó nói với mọi người: " Người Ngự Vương phủ đến đặt sính lễ. "

" Cái gì? " Lão thái thái, Phượng Cẩn Nguyên, Thẩm thị cùng kêu lên kinh ngạc, ngay cả An thị từ trước đến giờ chắc chắn không nhiều chuyện đều sửng sờ.

Phượng Vũ Hành nháy mắt mấy cái, Ngự vương là cái quỷ gì?

An thị nhìn Phượng Vũ Hành trông vẻ không hiểu, nhỏ giọng nói với nàng: " Hai năm trước Cửu hoàng tử xuất chinh, hoàng thượng trừ bỏ thân phong kỳ vi trấn viễn đại tướng quân ở ngoài, còn phong làm Ngự Vương . "

Nàng nhỏ giọng nói, lại bị Thẩm thị nghe được, ê ẩm đáp một câu: " Thừa kế thì thế nào, bây giờ người nối dõi đều không có, tìm ai đánh giặc. "

An thị cau mày lại, không có ý định cùng Thẩm thị nói nhiều, ngay lập tức không nói nữa.

Đến lúc Phượng Vũ Hành nghe rõ, thì ra Ngự Vương chính là người đó a! Xoay người đối với Thẩm thị ngoan ngoãn cười cười: " Mẫu thân là đang vì A Hành bênh vực kẻ yếu sao? A Hành đa tạ mẫu thân mong nhớ. "

Thẩm thị trợn tròn mắt, muốn nói ngươi đừng tưởng bở, bị Phượng Trầm Ngư ngăn cản.

" Tổ mẫu, cha mẹ, vẫn là mau mau đến tiền viện xem thử! " Trầm Ngư nhắc nhở mọi người, vì thế một phòng oanh oanh yến yến vù vù kéo kéo đi tiền viện.

Trên đường, Phượng Vũ Hành lôi kéo An thị nhỏ giọng hỏi: “Cửu hoàng tử tên đầy đủ gọi cái gì? "

An thị nghĩ một lát: " Hình như là gọi Huyền Thiên Minh. "

" Huyền Thiên Minh. " Nàng nhớ cái tên này trong lòng, " Rất dễ nghe."

Một đám người lúc đi tới tiền viện, thấy quản gia Hà Trung đang cúi đầu khom lưng theo sát một vị lão phụ nhân nói chuyện.

Lão phụ nhân kia một thân cung trang cáo mệnh màu nâu, thân hình cao gầy, khí chất bất phàm, người chỉ cần đứng nơi ấy, liền chẳng phải một cái quản gia Phượng phủ có thể bồi nổi.

Chỉ nhìn thấy Hà Trung mang theo mặt cười một câu lại một câu nói chuyện, lão phụ nhân lại thủy chung mắt nhìn phía trước, hàm dưới khẽ nhếch, không thèm để ý một câu.

Phượng gia lão thái thái cùng Phượng Cẩn Nguyên nhìn thấy rõ ràng, đâu thể không biết thân phận lão bà này. Cửu hoàng tử Huyền Thiên Minh bên người chỉ có một bà vú Chu thị, là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân do đương kim thánh thượng ngự bút thân phong .

/250